Trong bài thơ "Chẳng thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An", tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ so sánh và ẩn dụ để ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn, phẩm chất cao quý của con người Hà Nội. Câu thơ đầu tiên sử dụng phép so sánh ngang bằng với hình ảnh "hoa nhài" - loài hoa mang vẻ đẹp tinh tế, thanh tao, gợi liên tưởng đến nét đẹp thanh lịch, duyên dáng của người phụ nữ Hà Nội. Câu thơ thứ hai sử dụng phép ẩn dụ với cụm từ "người Tràng An" - danh xưng chỉ những người dân sinh sống ở kinh đô Thăng Long xưa, tượng trưng cho trí tuệ, tài năng, bản lĩnh và phong cách sống thanh lịch, tao nhã. Qua đó, tác giả muốn khẳng định rằng dù không có ngoại hình xinh đẹp hay tài năng xuất chúng nhưng người Hà Nội vẫn giữ được nét đẹp riêng biệt, đó là sự thanh lịch, tao nhã, thể hiện qua lối sống, cách ứng xử, giao tiếp hàng ngày.
Sự thanh lịch của người Hà Nội được thể hiện qua nhiều khía cạnh khác nhau như:
* Ngoại hình: Người Hà Nội thường có khuôn mặt thanh tú, dáng người thon thả, cử chỉ nhẹ nhàng, uyển chuyển. Họ luôn biết cách ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh, tạo nên vẻ đẹp hài hòa, thu hút ánh nhìn.
* Phong thái: Người Hà Nội thường có phong thái ung dung, tự tin, lịch thiệp. Họ luôn biết cách cư xử đúng mực, tôn trọng người khác, thể hiện qua lời nói, hành động và thái độ.
* Lối sống: Người Hà Nội thường có lối sống giản dị, thanh tao, không phô trương, xa hoa. Họ luôn biết trân trọng những giá trị truyền thống, gìn giữ nét đẹp văn hóa của dân tộc.
* Tâm hồn: Người Hà Nội thường có tâm hồn nhạy cảm, giàu lòng nhân ái, biết yêu thương, chia sẻ. Họ luôn hướng đến cái đẹp, cái thiện, mong muốn xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
Vẻ đẹp thanh lịch của người Hà Nội là kết quả của quá trình tích lũy, vun đắp qua bao thế hệ. Nó trở thành một nét đặc trưng riêng biệt, góp phần làm nên sức hấp dẫn của mảnh đất ngàn năm văn hiến này.