Qua cái chết của Chí Phèo và Bá Kiến, Nam Cao đã thể hiện sự phê phán sâu sắc đối với xã hội phong kiến bất công, tàn bạo, đẩy con người vào bước đường cùng, khiến họ phải tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân. Cái chết của Chí Phèo là minh chứng rõ ràng nhất cho sự bế tắc, tuyệt vọng của những người nông dân bị áp bức, bóc lột trong xã hội cũ. Chí Phèo vốn là một người nông dân hiền lành, chất phác, nhưng do bị Bá Kiến hãm hại, đẩy vào tù tội, hắn trở nên lưu manh, côn đồ, sống cuộc đời tha hóa, lầm lạc. Sau khi gặp Thị Nở, Chí Phèo có cơ hội được thức tỉnh, khao khát trở lại làm người lương thiện. Tuy nhiên, định kiến xã hội đã không chấp nhận Chí Phèo, khiến hắn rơi vào tuyệt vọng, dẫn đến hành động giết Bá Kiến rồi tự sát.
Cái chết của Bá Kiến cũng là kết quả tất yếu của sự tham lam, độc ác, tàn nhẫn của hắn. Bá Kiến là kẻ cầm đầu bộ máy thống trị phong kiến, chuyên ức hiếp, bóc lột nhân dân. Hắn đã đẩy Chí Phèo vào bước đường cùng, khiến hắn trở thành một tên côn đồ, lưu manh. Hành động giết Bá Kiến của Chí Phèo là một hành động bộc phát, nhưng nó cũng là kết quả của sự căm phẫn, uất hận tích tụ lâu ngày.
Qua hai cái chết này, Nam Cao muốn lên án xã hội phong kiến bất công, tàn bạo, đẩy con người vào bước đường cùng, khiến họ phải tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân. Đồng thời, ông cũng muốn khẳng định sức mạnh tiềm tàng của con người, dù bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, bế tắc đến đâu, họ vẫn luôn có khả năng thức tỉnh, vươn lên để sống tốt đẹp hơn.