Nguyễn Khoa Điềm và Anh Thơ là hai nhà thơ tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. Hai đoạn thơ "Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm" và "Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng" đã khắc họa thành công khung cảnh miền quê vào buổi chiều tà. Tuy nhiên, mỗi đoạn thơ lại có những nét riêng biệt, phản ánh phong cách nghệ thuật độc đáo của mỗi tác giả.
Cả hai đoạn thơ đều miêu tả khung cảnh thiên nhiên miền quê vào buổi chiều tà. Đó là thời điểm giao thoa giữa ngày và đêm, khi ánh nắng dần tắt, bầu trời chuyển sang màu tím hồng. Cảnh vật trở nên yên tĩnh, thanh bình, gợi lên cảm giác thư thái, dễ chịu cho người đọc.
Tuy nhiên, cách miêu tả của hai nhà thơ lại có những nét khác biệt. Trong đoạn thơ "Tiếng ếch vùi trong cỏ ấm", Nguyễn Khoa Điềm sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm để tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp, thơ mộng. Tiếng ếch kêu vang vọng trong không gian, hòa quyện với mùi hương của cỏ cây, tạo nên một không khí yên bình, thanh thản. Hình ảnh "ếch vùi trong cỏ ấm" gợi lên sự gần gũi, thân thuộc của cuộc sống nông thôn.
Trong khi đó, đoạn thơ "Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng" của Anh Thơ lại mang đậm chất trữ tình, lãng mạn. Hình ảnh "mưa đổ bụi" nhẹ nhàng, êm ái, tạo nên một không gian tĩnh lặng, buồn man mác. Bến vắng, đò lười, dòng sông chảy trôi... tất cả tạo nên một khung cảnh buồn bã, cô đơn.
Về mặt nghệ thuật, Nguyễn Khoa Điềm sử dụng nhiều biện pháp tu từ như nhân hóa, so sánh,... để làm nổi bật vẻ đẹp của thiên nhiên. Còn Anh Thơ lại chú trọng vào việc miêu tả chi tiết, tạo nên một bức tranh thiên nhiên chân thực, sinh động.
Về mặt nội dung, cả hai đoạn thơ đều thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của tác giả. Nguyễn Khoa Điềm yêu mến vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của làng quê. Anh Thơ lại yêu thương những con người lao động nơi thôn dã.
Như vậy, dù có những nét riêng biệt, song cả hai đoạn thơ đều góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn học Việt Nam. Chúng đã khắc họa thành công khung cảnh miền quê vào buổi chiều tà, đồng thời thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc của hai nhà thơ tài hoa.