Bài thơ là lời tự sự của một người con đã trưởng thành, nhìn lại cuộc đời đã trải qua và nhận ra tình yêu thương, sự cần thiết của người mẹ.
Đoạn 1: "Đi qua cuộc đời giẫm lên những gian truân / Khóc cười ngày xưa bao lần lặp lại / Không còn là ngây ngô, bé dại / Nên nước mắt mặn mòi hơn!"
Bốn câu thơ đầu thể hiện sự trưởng thành của người con. Cuộc đời đã trải qua nhiều thăng trầm ("giẫm lên những gian truân"), những cảm xúc vui buồn ("khóc cười") không còn hồn nhiên như thuở bé. Nước mắt giờ đây "mặn mòi hơn" vì chứa đựng những nỗi đau, suy tư của người lớn.
Đoạn 2: "Có cay đắng phảng phất trên nụ cười buồn / Có rạng rỡ soi vào trong ánh mắt / Có nỗi đau khiến tim co thắt / Mẹ còn đâu để dỗi hờn / Để áp mặt vào vai mà khóc? / Để được mẹ hôn lên tóc / Rủ rỉ, thì thầm: ôi mẹ, con yêu!"
Đoạn thơ này mô tả những cảm xúc phức tạp của người con khi đối diện với cuộc sống. Nụ cười có "cay đắng", ánh mắt có "rạng rỡ" nhưng cũng có "nỗi đau". Điều đặc biệt là khi đối diện với những cảm xúc đó, người con lại nhớ về mẹ, về những cử chỉ yêu thương đơn sơ mà giờ đây không còn nữa. Câu hỏi tu từ "Mẹ còn đâu để dỗi hờn / Để áp mặt vào vai mà khóc?" thể hiện sự mất mát, trống vắng và khao khát được trở về làm đứa trẻ trong vòng tay mẹ.
Đoạn 3: "Những thất vọng, thành công, con đã trải được nhiều... / Những yêu thương, muộn phiền trên đường đời con đã gặp / Những man trá, dối lừa cũng đã từng va đập / Vào bờ con không mỏng mảnh như xưa..."
Người con khẳng định sự vững vàng, mạnh mẽ của bản thân sau khi trải qua những sóng gió cuộc đời ("thất vọng, thành công", "yêu thương, muộn phiền", "man trá, dối lừa"). "Bờ con" (tâm hồn, bản lĩnh) đã trở nên cứng cáp, không còn "mỏng mảnh" như trước.
Đoạn 4: "Con có thể bước qua mà không ngại gió, mưa / Tuy vẫn chỉ là hạt bụi âm thầm, đơn lẻ / Nhưng con biết con vẫn luôn cần mẹ / Để lúc buồn con lại được sẻ chia / Vẫn thì thầm cùng mẹ mỗi giấc khuya / Khi buồn đau đủ làm con trăn trở / Trong tim con vẫn tràn đầy nỗi nhớ / Hãy về cùng, mẹ thương nhé! Con mong..."
Dù đã mạnh mẽ và tự lập ("bước qua mà không ngại gió, mưa"), người con vẫn cảm thấy mình "chỉ là hạt bụi âm thầm, đơn lẻ". Điều này cho thấy sự cô đơn, nhỏ bé của con người trước cuộc đời. Và trong sâu thẳm, người con vẫn "luôn cần mẹ". Mẹ là nơi để "sẻ chia", là người để "thì thầm" những tâm sự. Những câu cuối cùng là lời nhắn nhủ tha thiết, đầy nỗi nhớ nhung và mong ước được đoàn tụ với mẹ.