8 giờ trước
8 giờ trước
2 giờ trước
Mỗi khi mùa thu đến, lòng em lại rộn ràng một cảm xúc khó tả. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng trải khắp sân trường, hòa cùng làn gió mát lành, báo hiệu một năm học mới lại bắt đầu. Sáng nay, trường em tổ chức lễ khai giảng năm học 2025 – 2026 thật long trọng và đầy ý nghĩa.
Từ sáng sớm, sân trường đã đông vui, nhộn nhịp. Học sinh ai nấy đều mặc đồng phục chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ, háo hức. Những chùm bóng bay nhiều màu tung tăng bay theo gió, dải cờ đỏ rực rỡ giăng khắp nơi khiến không khí thêm tưng bừng. Trên lễ đài, tấm băng-rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng: *“Nhiệt liệt chào mừng năm học mới 2025 – 2026”*.
Khi tiếng nhạc Quốc ca vang lên, cả sân trường im phăng phắc. Hàng nghìn giọng hát hòa cùng nhau, mạnh mẽ và tự hào. Sau phần chào cờ, cô hiệu trưởng bước lên bục, nở nụ cười hiền hậu rồi đọc thư của Chủ tịch nước gửi học sinh, sinh viên cả nước nhân dịp khai giảng. Lời thư ấm áp, khích lệ khiến ai nghe cũng thêm quyết tâm học tập tốt hơn.
Rồi giây phút thiêng liêng nhất cũng đến — **tiếng trống khai trường** vang lên giòn giã, vang vọng khắp sân. Âm thanh ấy như đánh thức bao ước mơ, bao hi vọng trong lòng học trò. Những tràng pháo tay, những chùm bóng bay được thả lên bầu trời xanh, mang theo niềm vui của thầy trò trong ngày đầu năm học mới.
Sau phần lễ, chúng em được về lớp sinh hoạt đầu năm. Cô chủ nhiệm ân cần dặn dò, giới thiệu những kế hoạch mới. Cả lớp ai cũng vui vẻ, háo hức, hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để xứng đáng với thầy cô và mái trường thân yêu.
Buổi lễ khai giảng năm học mới đã để lại trong em nhiều cảm xúc đẹp. Em thấy mình trưởng thành hơn, tự nhủ sẽ nỗ lực hết mình trong năm học này để đạt được nhiều thành tích tốt, xứng đáng với tiếng trống trường vang vọng sáng nay.
5 giờ trước
Sáng nay, bầu trời trong xanh, gió nhẹ thoảng qua, những tia nắng đầu thu như rắc vàng trên sân trường thân yêu. Từng hàng ghế ngay ngắn, cờ đỏ rực rỡ bay phấp phới trong không khí hân hoan của ngày khai giảng năm học mới. Trống trường được lau sạch bóng, đặt trang trọng giữa sân, như sẵn sàng ngân lên những âm vang đầu tiên của năm học cuối cấp.
Học sinh các khối đã tề tựu đông đủ, ai nấy đều mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt háo hức xen lẫn chút bồi hồi. Tiếng loa vang lên, lễ chào cờ bắt đầu. Cả sân trường vang dội tiếng hát Quốc ca thiêng liêng, lá cờ Tổ quốc tung bay kiêu hãnh giữa nền trời thu trong trẻo. Sau phần phát biểu của thầy hiệu trưởng, là giây phút được mong chờ nhất: tiếng trống khai trường. “Tùng... tùng... tùng...” âm thanh vang vọng, dội vào tim mỗi người, báo hiệu một hành trình mới đã bắt đầu.
Nhìn quanh sân trường, tôi bỗng thấy mình lớn hơn, thấy yêu mái trường này hơn bao giờ hết. Năm nay là năm cuối cùng của thời học sinh cấp hai, tôi tự nhủ sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng thầy cô và để lưu lại những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi học trò.
Buổi lễ khai giảng khép lại trong tiếng cười nói vui vẻ, trong những lời chúc tốt đẹp và trong niềm tin vào một năm học mới đầy hứng khởi. Dù thời gian trôi qua, nhưng âm vang tiếng trống ngày hôm ấy chắc chắn sẽ mãi ngân trong tim tôi như khúc nhạc mở đầu cho một chặng đường đáng nhớ.
8 giờ trước
nhi có thể tham khảo bài sau:
Cứ mỗi lần thấy bàng thay lá trong lòng tôi lại bồi hồi, náo nức như trở về ngày đầu tiên tôi cắp sách tới trường. Buổi sáng hôm ấy một buổi sáng đầu thu trong xanh và mát mẻ, tôi ngồi sau tấm lưng tần tảo của mẹ, háo hức muốn nhìn thấy trường mới.
Cánh cổng sắt của trường đang mở rộng, cánh cửa sẽ chào đón tôi suốt năm năm học nữa. Nhìn các anh chị lớp trên nô đùa, chạy nhảy, tôi bỗng thấy lo lắng, rụt rè không muốn vào trường, trường mới không giống như trường mẫu giáo, to hơn và rộng hơn nhiều khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé. Nép sau lưng mẹ, thấy các bạn khác đang chạy vào trường, tôi bỗng òa khóc. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao mình khóc: Vì làm nũng mẹ, vì sợ hay vì tủi thân? Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi, bàn tay lam lũ chai sạn lau nước mắt cho tôi. Đôi mắt tràn đầy yêu thương của mẹ long lanh, mẹ ôm chắc tôi vào lòng, xoa lưng cho tôi, dỗ tôi nín khóc. Tôi còn nhớ giọng nghẹn ngào của mẹ: “Con của mẹ khóc nhè xấu lắm. Cô giáo xinh xắn sẽ dạy con đọc truyện cổ tích, các bạn sẽ cùng chơi ô ăn quan, xỉa cá mè. Con sẽ được khám phá bao điều hay. Nín khóc đi bé con của mẹ, mẹ đưa con vào lớp, nhé!”
Sau đó, một cô giáo nhìn rất hiền dịu bước đến. Cô mặc áo dài và mái tóc đen tuyền ngang vai, nhìn cô thật là đẹp. Cô nhẹ nhàng đến gần tôi và nói: “Để cô dẫn con vào lớp nhé! Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của con, con cố gắng học tập nhé” - Cô nhẹ nhàng nói với tôi. Sau đó, cô đưa tôi vào bàn học của mình. Tôi nhìn xung quanh thấy các bạn nhỏ xung quanh mình và tôi không còn sợ sệt nữa. Cô đứng lên chào cả lớp và giới thiệu tên của cô: “Cô là cô Hằng, cô rất vui vì hôm nay được gặp các em. Kể từ hôm nay, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của lớp mình, cả lớp hãy cùng cố gắng học tập thật tốt nhé!”. Một cảm giác vui vẻ tràn đến bên tôi. Tôi không sợ hãi nữa mà thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài, lắng nghe cô giảng bài.
Hồi ấy còn nhỏ, tôi không hiểu hết lời nói của mẹ. Khi lớn lên, tôi mới biết đằng sau nụ cười khích lệ tôi kia, mẹ đang cố giấu đi những lo lắng. Ngày khai trường vào lớp một ấy, lúc nào nhìn qua cửa lớp tôi vẫn thấy mẹ đứng đó như để truyền thêm can đảm cho tôi. Ngưỡng cửa bước vào thế giới tri thức, có mẹ dẫn dắt tôi, có ánh mắt, có cái ôm và có cả tình thương bao la mẹ dành cho tôi, kỷ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13 phút trước
Top thành viên trả lời