11 giờ trước
9 giờ trước
Một trong những phương diện khiến tôi tâm đắc nhất ở bài thơ "Tràng giang" của Huy Cận là nỗi buồn cô đơn thấm đượm trong cảnh sông nước mênh mông. Ngay từ nhan đề, “Tràng giang” đã gợi ra một dòng sông dài rộng, vừa thực vừa mang ý nghĩa tượng trưng cho dòng đời, cho nỗi sầu nhân thế. Cảnh vật trong bài thơ tuy tĩnh lặng nhưng ẩn chứa cảm giác quạnh hiu đến nao lòng. Giữa không gian bao la của trời nước, con người trở nên nhỏ bé, lạc lõng. Âm điệu thơ trầm buồn, cổ điển kết hợp cùng những hình ảnh gợi chiều sâu tâm hồn như “củi một cành khô lạc mấy dòng”, “đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều” khiến nỗi cô đơn không còn là cảm xúc cá nhân mà trở thành tâm trạng chung của cả thời đại. Qua Tràng giang, ta thấy Huy Cận không chỉ tả cảnh mà còn gửi gắm nỗi niềm của con người trước vũ trụ, khát khao tìm về tình quê, tình đời giữa một thế giới đang dần xa cách. Chính chiều sâu của nỗi buồn ấy đã làm nên linh hồn cho bài thơ, khiến nó sống mãi trong lòng người đọc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời