7 giờ trước
7 giờ trước
2 giờ trước
Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, em đã được học với nhiều thầy cô giáo khác nhau. Mỗi người đều để lại trong em những ấn tượng sâu sắc, nhưng người mà em yêu quý và kính trọng nhất chính là **cô Lan** – giáo viên dạy môn Ngữ văn của em.
Cô Lan năm nay khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh thoát. Mái tóc cô đen nhánh, luôn được buộc gọn gàng phía sau, để lộ khuôn mặt hiền hậu và đôi mắt sáng toát lên vẻ nhân hậu, dịu dàng. Nụ cười của cô luôn tươi tắn, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy ấm áp và gần gũi. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, truyền cảm, khi cô giảng bài thì từng lời như thấm vào tâm hồn chúng em.
Trên bục giảng, cô Lan luôn toát lên vẻ tự tin và say mê. Cô giảng văn không chỉ bằng kiến thức mà còn bằng cả tình yêu dành cho cái đẹp của ngôn từ. Mỗi khi cô đọc một đoạn thơ hay, giọng cô ngân lên êm ái, khiến cả lớp như lạc vào thế giới của cảm xúc. Cô không chỉ dạy chúng em cách viết, cách phân tích tác phẩm, mà còn dạy cách cảm nhận cuộc sống, biết yêu thương và trân trọng những điều giản dị quanh mình.
Ở ngoài giờ học, cô rất gần gũi và quan tâm đến học sinh. Cô luôn nhẹ nhàng nhắc nhở khi chúng em mắc lỗi, khuyến khích khi chúng em làm tốt. Có lần em bị điểm kém, cô không trách mắng mà chỉ ân cần bảo: *“Em cố gắng thêm một chút nữa nhé, cô tin em làm được.”* Chính lời nói ấy đã tiếp thêm cho em niềm tin và nghị lực.
Đối với em, cô Lan không chỉ là một người dạy học, mà còn là người truyền cảm hứng, giúp em thêm yêu môn Văn và biết sống nhân hậu hơn. Hình ảnh cô bên bục giảng, với nụ cười hiền và giọng nói ấm áp, sẽ mãi là kỷ niệm đẹp trong tuổi học trò của em.
5 giờ trước
Trong hành trình đến trường, người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Hằng, cô giáo chủ nhiệm năm lớp Sáu của em. Với em, cô không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người thắp sáng trong tâm hồn em ngọn lửa của tri thức và lòng nhân hậu.
Cô Hwngf có dáng người thanh mảnh, bước đi nhẹ như gió thoảng. Mái tóc đen mượt được cô buộc gọn sau gáy, tôn lên khuôn mặt hiền hậu, phúc hậu như ánh nắng đầu ngày. Đôi mắt cô sáng và ấm, mỗi khi nhìn vào, em có cảm giác như được vỗ về, khích lệ. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong trẻo, vang lên giữa lớp học như bản nhạc êm dịu xua tan mọi mệt mỏi.
Cô luôn kiên nhẫn và dịu dàng với học trò. Khi em làm sai bài, cô không la mắng mà chỉ mỉm cười, giảng lại thật tỉ mỉ, để em hiểu và nhớ. Có những buổi chiều, cô nán lại thật lâu chỉ để giúp những bạn học yếu hơn. Bàn tay cô, tuy nhỏ bé, nhưng lại nâng đỡ biết bao ước mơ non nớt của học trò.
Em còn nhớ những ngày trời mưa, cô vẫn đến lớp sớm, áo mưa còn ướt sũng, nhưng ánh mắt cô vẫn rạng ngời niềm vui khi nhìn thấy học sinh của mình. Tình yêu nghề của cô khiến em cảm phục, và chính cô đã dạy em hiểu rằng: người thầy, người cô không chỉ dạy ta tri thức, mà còn dạy ta cách làm người.
Với em, cô Hằng mãi là người gieo hạt ánh sáng trong tâm hồn. Hình bóng cô, giọng nói cô, nụ cười cô sẽ theo em suốt những năm tháng học trò trong trẻo nhất. Và mai này, dù em có đi xa đến đâu, thì lòng biết ơn và yêu thương ấy vẫn sẽ nở hoa, như một bông hoa nhỏ mang hương nắng của tuổi thơ.
5 giờ trước
Tài khoản ẩn danhTrong hành trình đến trường, người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Hằng, cô giáo chủ nhiệm năm lớp Sáu của em. Với em, cô không chỉ là người dạy chữ, mà còn là người thắp sáng trong tâm hồn em ngọn lửa của tri thức và lòng nhân hậu.
Cô Hwngf có dáng người thanh mảnh, bước đi nhẹ như gió thoảng. Mái tóc đen mượt được cô buộc gọn sau gáy, tôn lên khuôn mặt hiền hậu, phúc hậu như ánh nắng đầu ngày. Đôi mắt cô sáng và ấm, mỗi khi nhìn vào, em có cảm giác như được vỗ về, khích lệ. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, trong trẻo, vang lên giữa lớp học như bản nhạc êm dịu xua tan mọi mệt mỏi.
Cô luôn kiên nhẫn và dịu dàng với học trò. Khi em làm sai bài, cô không la mắng mà chỉ mỉm cười, giảng lại thật tỉ mỉ, để em hiểu và nhớ. Có những buổi chiều, cô nán lại thật lâu chỉ để giúp những bạn học yếu hơn. Bàn tay cô, tuy nhỏ bé, nhưng lại nâng đỡ biết bao ước mơ non nớt của học trò.
Em còn nhớ những ngày trời mưa, cô vẫn đến lớp sớm, áo mưa còn ướt sũng, nhưng ánh mắt cô vẫn rạng ngời niềm vui khi nhìn thấy học sinh của mình. Tình yêu nghề của cô khiến em cảm phục, và chính cô đã dạy em hiểu rằng: người thầy, người cô không chỉ dạy ta tri thức, mà còn dạy ta cách làm người.
Với em, cô Hằng mãi là người gieo hạt ánh sáng trong tâm hồn. Hình bóng cô, giọng nói cô, nụ cười cô sẽ theo em suốt những năm tháng học trò trong trẻo nhất. Và mai này, dù em có đi xa đến đâu, thì lòng biết ơn và yêu thương ấy vẫn sẽ nở hoa, như một bông hoa nhỏ mang hương nắng của tuổi thơ.
7 giờ trước
Trong các môn học em yêu thích nhất là môn văn, bởi môn văn có thể cho ta diễn tả được cảm xúc của mình với con người và mọi vật xung quanh, môn văn cho ta thêm yêu gia đình làng quê, thầy cô, bè bạn. Và một điều khiến em thích học môn văn nữa là do cô giáo dạy văn của em giảng bài rất lôi cuốn học sinh, cô rất yêu thương chúng em.
Cô năm giáo dạy Văn của em năm nay chừng ba mươi tuổi, dáng người cô cao gầy. Khi giảng bài cô luôn đi đi lại lại trên bục giảng, cử chỉ và lời nói của cô luôn thu hút sự chú ý của học trò chúng em. Cô thường xuyên đến bên học sinh để kiểm tra việc ghi chép bài. Đôi mắt cô điềm tĩnh, nghiêm nghị nhưng luôn nhìn học sinh bằng cái nhìn trìu mến, thương yêu. Khuôn mặt cô phúc hậu tràn đầy tình thương yêu và luôn nở nụ cười trên môi.
Hôm nay cô dạy Văn, sau khi viết tiêu đề lên bảng cô dịu dàng hướng dẫn chúng em đọc bài, giải thích cho chúng em những câu khó hiểu trong bài. Hàng ngày mỗi khi cô giảng bài, cô đều rất tận tình với học sinh, nhưng bài văn hôm nay là bài khó nên cô kiên nhẫn giảng bài hơn. Hôm nay, cô rất khác với mọi ngày, cô nói đây là một văn bản khó, cảm xúc của nhân vật trữ tình rất phức tạp, bản thân văn bản sử dụng những thủ pháp nghệ thuật rất tinh tế nên cô yêu cầu chúng em chăm chú lắng nghe, ghi chép và xây dựng bài. Trong khi dạy, mỗi khi có bạn học sinh phát biểu cô lại khẽ chau mày tập trung lắng nghe. Nghe xong, cô mỉm cười để giảng giải cho cả lớp. Thỉnh thoảng cô dừng lại một chút để nhìn những học trò ngoan ngoãn đang chăm chú nghe giảng. Cô say sưa giảng cặn kẽ không bỏ qua một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Đến những chi tiết khó, cô thường lên giọng để nhấn mạnh và để gây sự chú ý. Dường như cô muốn truyền toàn linh hồn của những con chữ trong bài thơ cho chúng em. Cả lớp ai nấy đều im lặng nghe từng lời từng chữ cô giảng giải. Trong những môn học khác, một số bạn còn chơi trò chơi trong giờ, riêng môn văn thì bạn nào cũng như đang nuốt từng lời cô giảng. Cô đi lại nhìn học trò thương yêu của mình đang ghi chép và còn chỉ ra những lỗi sai cho học sinh.
Rất nhiều bạn trong lớp trước kia không thích học văn nhưng từ khi cô về dạy văn cho lớp em, bạn nào cũng yêu thích môn văn, chăm học văn hơn. Cuối kỳ thi, điểm môn văn của lớp em cao nhất toàn trường. Còn riêng em thì được chọn vào đội tuyển bồi dưỡng học sinh giỏi để dự kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện. Phải thú nhận rằng nhờ công ơn dạy bảo của cô mà chúng tôi tìm thấy niềm vui khi học môn văn, chúng tôi biết được cách ứng xử trong cuộc đời cho hợp tình hợp lý.
Bây giờ đây tôi không còn được học cô giáo dạy văn kính yêu của tôi nữa, vì tôi đã lên lớp lớn hơn, nhưng nhờ sự nhiệt tình cũng như tình yêu học sinh của cô tôi đã yêu thích môn văn và trở thành học sinh giỏi văn trong nhiều năm liền. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để đền đáp công ơn của cô.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13 phút trước
Top thành viên trả lời