4 giờ trước


4 giờ trước
2 giờ trước
Apple_o6a9Z84Cj4MzkrQ47pNTJ5p7j9G2
Trong dòng chảy thi ca Việt Nam, đề tài về đất nước và Tổ quốc luôn là nguồn cảm hứng bất tận, gợi nên những tình cảm thiêng liêng, sâu nặng của con người Việt Nam đối với quê hương. Hai trích đoạn thơ “Đất Nước” của Nam Hà và “Tổ quốc chỉ một mẹ thôi” của Nguyễn Tiến Dương đều thể hiện niềm tự hào, lòng biết ơn và tình yêu tha thiết với đất nước, song mỗi tác giả lại có cách cảm, cách nghĩ, cách thể hiện riêng, tạo nên hai sắc thái khác nhau nhưng cùng quyện hòa trong mạch nguồn yêu nước bất tận của dân tộc.
Trong bài thơ “Đất Nước”, Nam Hà đã khắc họa hình tượng đất nước bằng cảm xúc sâu lắng, gắn bó với những điều thân thương, gần gũi trong đời sống hằng ngày của nhân dân. “Đất nước của thơ ca / Của bốn mùa hoa nở” – hai câu thơ mở đầu đã gợi ra một không gian tràn ngập sức sống, nơi đất nước không chỉ là khái niệm địa lý mà là một sinh thể sống, chan chứa vẻ đẹp của văn hóa và con người. Đất nước hiện lên trong nhịp sống thường nhật của nhân dân, trong tiếng “gọi tên nghe mật ruột tâm hồn”, trong “những giọng hò xứ sở”, trong “bên bếp nuôi chồng, nuôi con chiến đấu”. Với Nam Hà, đất nước không chỉ là non sông gấm vóc mà còn là kết tinh của mồ hôi, nước mắt, tình yêu và khát vọng của những con người bình dị. Giọng thơ mượt mà, trữ tình, kết hợp hài hòa giữa chất sử thi và chất đời thường đã làm nổi bật tư tưởng: Đất nước là của nhân dân, do nhân dân làm nên và vì nhân dân mà trường tồn.
Nếu như Nam Hà viết về đất nước với cảm hứng lắng đọng, trữ tình và mang đậm hơi thở kháng chiến chống Mỹ, thì Nguyễn Tiến Dương trong “Tổ quốc chỉ một mẹ thôi” lại thể hiện tình yêu Tổ quốc bằng giọng thơ mạnh mẽ, tự hào và sâu sắc hơn trong thời đại mới. Nhà thơ ví Tổ quốc như người mẹ hiền, “chân lấm bùn, áo nâu sồng”, biểu tượng cho sự tảo tần, hi sinh, gắn liền với hình ảnh người nông dân Việt Nam chất phác mà kiên cường. Tổ quốc không chỉ hiện hữu trong dáng mẹ tảo tần mà còn “trải bao mùa bình biến”, “thiêng liêng trong mỗi cuộc đời”. Hình tượng Tổ quốc trong thơ Nguyễn Tiến Dương vừa gần gũi, cụ thể, vừa mang tầm vóc lớn lao, thiêng liêng – là nguồn sống, là cội nguồn yêu thương và cũng là điểm tựa tinh thần vững chắc của mỗi con người Việt Nam hôm nay.
Cả hai tác phẩm đều gặp nhau ở điểm chung là tình yêu sâu nặng dành cho đất nước, nhưng khác nhau ở sắc thái biểu cảm. Ở Nam Hà là nỗi niềm thiết tha, mộc mạc, giản dị, như lời tâm tình thủ thỉ của người dân với quê hương trong bom đạn chiến tranh; còn ở Nguyễn Tiến Dương là sự ngợi ca, tự hào, thể hiện nhận thức mới mẻ về Tổ quốc trong thời đại hòa bình – khi người dân không chỉ chiến đấu, mà còn giữ gìn và phát triển đất nước bằng tri thức, bằng niềm tin và trách nhiệm. Hai tác phẩm như hai nhịp cầu nối liền quá khứ và hiện tại: một bên là đất nước trong khói lửa chiến tranh, một bên là Tổ quốc trong nhịp sống đổi mới, nhưng tình yêu và lòng biết ơn vẫn vẹn nguyên như thuở đầu.
Nhìn chung, cả Nam Hà và Nguyễn Tiến Dương đều đã góp phần khẳng định vẻ đẹp bất diệt của đất nước Việt Nam và tình yêu thiêng liêng của con người Việt đối với quê hương xứ sở. Qua hai trích đoạn thơ, người đọc cảm nhận được rằng dù ở bất kỳ thời đại nào, đất nước vẫn là nơi khơi nguồn cảm hứng, là điểm tựa tinh thần, là niềm tự hào để mỗi thế hệ Việt Nam tiếp bước, dựng xây và bảo vệ Tổ quốc thân yêu.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
17 phút trước
30 phút trước
1 giờ trước
Top thành viên trả lời