Phân tích cảnh Huấn Cao cho viên quản ngục chữ và nêu nhận xét của em về cảnh tượng ấy

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của ´꒳`ⓂưⒶĐêⓂ×͜×
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

5 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Nguyễn Tuân được mệnh danh là nhà văn của những tín đồ yêu cái đẹp, ông dành cả cuộc đời mình để đi tìm kiếm và khám phá cái đẹp. Trong mỗi tác phẩm đều thể hiện nên những nét đẹp riêng biệt, độc đáo mà chỉ Nguyễn Tuân mới có thể tạo nên. Tác phẩm "Chữ người tử tù" là một tác phẩm đặc sắc thể hiện rõ nét phong cách của tác giả. Đặc biệt cảnh cho chữ trong tác phẩm đã trở thành một cảnh tượng xưa nay chưa từng có.

Tác phẩm lấy bối cảnh ở một nhà giam, vào đêm trước khi Huấn Cao - một thủ lĩnh của phía nổi loạn chống lại triều đình bị xử tử. Viên quản ngục đã nhận được phiến trát và phải áp giải Huấn Cao vào kinh để chịu tội. Lúc này người đang nắm giữ quyền lực trong tay là giặc Pháp, và triều đình chỉ là bù nhìn, hai người này lại là những người có trái tim yêu cái đẹp nên viên quản ngục đã có mong muốn xin chữ của Huấn Cao. Nhưng vô tình điều đó lại khiến cho âm mưu bí mật của quản ngục bị bại lộ. Điều bất ngờ đã xảy ra, người vốn tưởng sẽ bị trừng phạt lại được hưởng ân huệ vào phút chót của cuộc đời, người bình thường tưởng chừng sẽ hạnh phúc vì được sống nhưng lại phải chết oanh liệt. Và cảnh tượng cho chữ chưa từng có trong lịch sử đã diễn ra, nơi tối tăm bẩn thỉu, nơi người ta chỉ biết đến đòn roi và máu, ánh sáng của bó đuốc đã xua tan đi bóng tối của phòng giam, mùi mực tàu hòa quyện với mùi phân chuột, phân gián.

Trong khung cảnh ấy, người tử tù mặc dù bị xiềng xích nhưng vẫn ung dung, đĩnh đạc vẽ lên bức họa "Thúy Vân ngắm trăng", nửa đêm hôm sau người đó đã viên tịch. Quản ngục và thầy thơ lại đã cúi đầu trước cái đẹp, họ cúi đầu trước những nét chữ đẹp đẽ, trước con người tài hoa, trước nhân cách cao thượng. Cái đẹp không bao giờ khuất phục trước bạo lực, trước sự tàn ác, nó luôn chiến thắng mọi thứ bằng sức mạnh của mình.

Trước hết nói về thời gian và không gian diễn ra cảnh cho chữ, đó là vào đêm khuya vắng, khoảng thời gian mà con người ta đã chìm vào giấc ngủ, thời gian thiêng liêng và quý báu nhất trong ngày. Không gian là buồng giam chật hẹp, hôi hám, bẩn thỉu, đầy mạng nhện và phân chuột, phân gián. Nơi đó tiếng rận rĩ ran, mùi hôi thối bốc lên, chứ không phải là nơi thưởng trà ngắm cảnh, nơi có rượu ngon bạn hiền. Mọi thứ ở đây đều gợi nên sự u ám, tối tăm, bẩn thỉu, đáng diệt trừ khỏi cuộc sống này. Vậy mà trong chính nơi đáng nguyền rủa ấy, cái đẹp đã nảy sinh, được sinh ra trong môi trường mà nó đáng sợ như vậy.

Hình ảnh Huấn Cao - người tử tù xuất hiện trong không gian tối tăm, bẩn thỉu đó nhưng khí chất của ông không vì vậy mà bị hạ thấp. Ông vẫn hiên ngang, đĩnh đạc, ung dung, đường hoàng cho dù đang bước vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Ông vốn là người có tài năng, chíung, khí phách kiên cường, nay ngay cả khi đang mang án tử, sắp lìa xa cõi đời nhưng khí chất kia vẫn không bị phai mờ. Nó được thể hiện rất rõ qua hành động, cử chỉ của ông, vào trại giam với tư thế ung dung, ngạo nghễ, không hề có chút gì hoảng sợ của một người chuẩn bị ra pháp trường. Ông luôn giữ vững thái độ bình thản, lạnh lùng trước mặt bọn lính và viên quản ngục, chỉ dửng dưng cất giọng quát tháo khi bát cháo của viên quản ngục được đem vào lúc nửa đêm.

Ông là người rất coi trọng, đề cao chữ tâm nằng chữ tài, chính vì vậy nên ông chỉ cho chữ những ai tôn trọng cái đẹp, cái tài hoa và hiểu được giá trị của nó. Khi biết thái độ và tấm lòng của viên quản ngục, ông đã quyết định cho chữ và kèm theo đó là lời khuyên răn để bảo vệ thiên lương. Chỉ vài nét chữ thôi, nhưng nó đã xứng đáng lưu danh muôn thuở, thể hiện được bản lĩnh của người viết chữ. Qua đây có thể giúp ta thấy được tư tưởng của tác giả, cái tài không chỉ có thể hiện ở người có tri thức uyên thâm mà nó còn có thể xuất phát từ một người bình thường, thậm chí là một tên tử tù đang chờ ngày ra hành hình.

Qua cảnh cho chữ, chúng ta cảm nhận được rằng cái đẹp có thể tồn tại ở mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh, chiến thắng mọi thứ xấu xa, thấp hèn. Ở bất cứ đâu, cái đẹp cũng đáng được trân trọng, nâng niu, yêu quý. Cái đẹp có thể nảy sinh từ nơi đất chết, bùn nhơ, nơi bẩn thỉu, tối tăm, từ một người tử tù đang chờ ngày ra hành hình. Cái đẹp có thể cứu rỗi linh hồn con người, đưa con người ta thoát khỏi chốn tăm tối, u mê.

Như vậy, cảnh cho chữ trong "Chữ người tử tù" là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có, bởi nó diễn ra trong không gian tối tăm, bẩn thỉu, trong thời gian ngắn ngủi, trước khi người tử tù bị hành hình. Tuy nhiên, chính trong hoàn cảnh ấy, cái đẹp lại càng thêm tỏa sáng, rực rỡ. Cái đẹp đã chiến thắng mọi thứ xấu xa, thấp hèn, cứu rỗi linh hồn con người. [/INST] Phân Tích Cảnh Cho Chữ Trong "Chữ Người Tử Tù": Nghệ Thuật Khắc Họa Nhân Vật Và Ý Nghĩa Sâu Sắc Chủ Đề Của Truyện Ngắn Nguyễn Tuân | Văn Mẫu [/INST]
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Nhi Tạ

5 giờ trước

´꒳`ⓂưⒶĐêⓂ×͜×

Trong truyện ngắn "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân, cảnh Huấn Cao cho chữ viên quản ngục là một cảnh tượng "xưa nay chưa từng có", mang ý nghĩa sâu sắc về sự chiến thắng của cái đẹp và thiên lương. Giữa chốn ngục tù u tối, hôi hám, nơi cái xấu và cái ác ngự trị, một cảnh tượng đầy chất thơ và nghệ thuật đã diễn ra. Trong đêm cuối cùng của cuộc đời, Huấn Cao, với thế đứng hiên ngang, dứt khoát và ung dung, đã viết những nét chữ vuông tươi tắn, phô diễn cái tài hoa mà bấy lâu nay người đời ngưỡng mộ. Đối diện với ông là viên quản ngục, người đứng đầu nhà tù nhưng lại khép nép, cúi đầu một cách kính cẩn, chân thành, thể hiện tấm lòng "biệt nhỡn liên tài" (hiểu và quý trọng tài năng) của mình. Đây không chỉ là cảnh cho chữ đơn thuần, mà còn là cuộc đối thoại giữa hai tâm hồn tri kỉ. Lời khuyên cuối cùng của Huấn Cao: "Thôi, ta khuyên thầy quản nên thay chốn ở đi. Chỗ này không phải là nơi để treo một tấm lụa trắng với những nét chữ vuông vắn tươi tắn cả đời ta", không chỉ là lời dặn dò, mà còn là sự thức tỉnh lương tri. Cảnh tượng này đã tạo nên một vẻ đẹp lãng mạn, tôn vinh cái tài, cái đẹp và khẳng định rằng dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã nhất, thiên lương và vẻ đẹp nhân cách vẫn luôn có sức mạnh cảm hóa, soi sáng, chiến thắng mọi cái xấu xa, tàn bạo.




Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

´꒳`ⓂưⒶĐêⓂ×͜×

 Nguyễn Tuân là một trong năm tác gia lớn của nền văn học Việt Nam. Ông có đóng góp không nhỏ đối với nền văn học hiện đại. Suốt cả cuộc đời Nguyễn Tuân luôn khát khao đi tìm cái đẹp, cái tinh hoa của đất trời để sáng tạc nên những kiệt tác văn học độc đáo. Và tác phẩm "Chữ người tử tù" trích trong tập "Vang bóng một thời"của ông cũng chứa đụng những nết đẹp đó.

Từ xưa đến nay, chơi chữ được coi là một thú chơi tao nhã của những kẻ có học thức. Thú chơi chữ thể hiện được toàn bộ cái đẹp, cái tài năng và cả trí tuệ của người viết cũng như người thưởng thức. Cảnh cho chũ thường được diễn ra tại những nơi trang trọng, có đủ trăng hoa tuyết nguyệt để khơi nguồn cảm xúc. Rồi từ đó những nét chũ uyển chuyển mang trong nó cả cái hồn riêng được ra đời. Nhưng cũng những nét chữ uyển chuyển có hồn ấy, Nguyễn Tuân lại cho nó sinh ra trong một hoàn cảnh khác lạ, "một cảnh xưa nay hiếm". Đó là cảnh cho chữ trong tác phẩm "Chữ ngươi tử tù" trích trong tập "Vang bóng một thời".

Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Ông có đóng góp rất lớn cho nền văn học nước nhà đặc biệt là ở thể tùy bút. Nguyễn Tuân có nhiểu tác phẩm hay như: Một chuyến đi, Hà Nội ta đánh Mĩ giỏi, sông Đà, Vang bóng môt thời,... Vang bóng một thời là một trong những tác phẩm thành công nhất của Nguyễn Tuân, cũng là một trong những truyện ngắn hay nhất trong kho tàng văn học Việt Nam.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Truyện ngắn "Chữ người tử tù" ban đầu có tên là "dòng chữ cuối cùng". Đây là tác phẩm kết tinh tài hoa của Nguyễn Tuân trước Cách Mạng và được nhà phê bình Vũ Ngọc Phan đánh giá là "một văn phẩm đạt gần tới sự hoàn thiện, toàn mĩ". Nhân vất chính trong truyện ngắn này là Huấn Cao - một con người văn võ song toàn. Huấn Cao có tiếng là người có tài viết chữ Hán nhanh và đẹp. Ông không chỉ cái cái tài về nghệ thuật thư pháp mà còn có cái trí tuệ uyên bác. Từng nét chữ của ông ẩn chứa cả văn hóa, quan niệm về nhân thế. Người ta treo chữ ông trong nhà không chỉ để chiêm ngưỡng cái đẹp của bức thi họa, mà còn để ngẫm nghĩ những tư tưởng sâu sắc. Nhưng "tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ. Có được chữ ông Huấn mà treo là một vật báu trên đời". Không chủ có tài về nghệ thuật, ông Huấn còn là người có thiên lương. Tính ông chính trực, khẳng khái, không vì tiền bạc, quyền thế mà ép mình cho chữ bao giờ. Gặp hình tượng nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm, khiến người đọc dễ dáng liên tưởng tới người thủ lĩnh tài ba văn vó phong toàn, người anh hùng dân tộc Cao Bá Quát. Được nhân dân ca tụng:

"Văn như Siêu Quát vô tiền Hán

Thi đảo Tùng Tuy thất thịnh Đường".

Thật vậy, ngay lúc bước vào tù lao, vác trên vai cái gông lớn bằng gỗ lim, ông Huấn không những không mảy may run sợ trước lời quát nạt của tên lính áp giải mà vẫn lạnh lùng "thúc mạnh đầu thang gông xuống thềm đá tảng đánh thuỳnh một cái". Lúc bị giam trong nhà lao, trước sự biệt nhỡn của viên quản nguc, ngày ngày đưa rượu thịt vào cho ông và các đồng chí, ông vẫn thản nhiên đón nhận và coi đó là "hứng sinh bình", thậm chí ông còn coi khinh viên quản ngục, không muốn hắn bược vào buồng giam của ông thêm lần nào nữa.

Một con người có tài năng về nghệ thuật, có thiên lương cao đẹp, lại có khí phách ngang tàn và tính khoảnh như Huấn Cao tưởng chừng như sẽ không bao giờ chịu chấp nhận tặng chữ của mình cho viên quản ngục. Thế nhưng, khi hiểu ra nỗi lòng và sở thích cao quý của viên quản ngục, biết ông đã bất chấp cả tính mạng của mình vì thú vui cao quý, Huấn Cao đã thay đổi định kiến về một kẻ tiểu lại giữ tù như ông, ân hận vì thiếu chút nữa "đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ" và quyết định tặng chữ cho ông. Chính lúc này, thiên lương của ông đã tự tỏa sáng, bên cạnh thứ ánh sáng đỏ rực của bó đuốc, tỏa sáng cả căn buồng giam chật hẹp ẩm thấp đầy phân rán phân chuột hôi hám.

Trong chính cái đêm hôm ấy, cái đẹp đã lên ngôi. Từ một viên quản ngục hàng ngày khét tiếng tàn bạo giờ đây lại khúm núm. Một kẻ tử tù, "cổ đeo gông, chân vướng xiềng" lại đĩnh đạc, làm chủ nơi ngục tù. Kẻ tử tù ấy dù bị giam hãm về thể xác nhưng nhân cách y lại tự do khác hẳn với kẻ tưởng chừng tự do nhưng lại bị trói buộc cả tâm hồn tại nơi ngục tù tăm tối, nơi cái ác ngự trị này. Nơi ngục tù tăm tối ấy, đêm nay lại diến ra "cảnh xưa nay chưa từng có". Cảnh cho chữ - cho một vật báu trên đời lại được diễn ra tại nơi tối tăm chật hẹp. Cái ánh sáng của ngọn đuốc cháy đỏ rực xóa tan bóng đêm tăm tối. Mùi thơm từ chậu mực bốc lên xoa dịu đi mùi hôi tanh của căn phòng.

Trên tấm lụa bạch còn nguyên lần hồ, từng nét chữ vừa đẹp, vừa vuông của ông Huấn dần hiện ra. Vậy là cái đẹp có thể nảy sinh trên nền cái xấu, cái ác, cái tội lỗi nhưng không bao giờ sống chung với cái xấu, cái ác. Vì thế, sau khi cho chữ xong, Huấn Cao đã huyên viên quản ngục đổi nghề, đổi chỗ ở để giữ thiên lương cho lành vững, phải có thiên lương lành vững mới thưởng thức được cái đẹp. Cái thiên lương cao đẹp của ông Huấn cũng là sáng bừng cả thiên lương ẩn giấu của quản ngục. Hành động xin "bái lính" của y chính là sự chiến thắng của cái đẹp, sự thất bại thảm hại của cái xấu, cái ác. Cảnh cho chữ không diễn ra ở nơi có trăng hoa tuyết nguyêt mà lại ở trong căn buồng tăm tối chật hẹp. Nơi ngự trị của cái ác lại là nơi cái đẹp được "khai sinh", thăng hoa. Toàn bộ bóng đêm tăm tối của ngục tù đã sụp đổ, chỉ còn lại vẻ đẹp thuần thiết của khí phách của thiên lương.

Người tử tù dù ngày mai có phải chịu án tử hình nhưng kẻ ấy không chết mà sẽ đi vào cõi bất tử cùng với cái đẹp. Huấn Cao là hiện thân cho vẻ đẹp hoàn mĩ, con người ấy chỉ có thể chết về tinh thần , nhưng tử tưởng đẹp của ông Huấn và từng lờ dạy của ông sẽ còn lại với đời, sẽ theo viên quản ngục trong suốt cuộc đời còn lại.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Câu chuyện thành công không chỉ vì nó phê phán đúng thực trạng xã hội đương thời mà còn vì cái độc đáo khác lạ của tình huống truyện. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ giữa hai con người hoàn toàn khác nhau. Một người là viên quan quản ngục- một công cụ trấn át kẻ tù tội phục vụ cho triều đình, còn người kia là kẻ tử tù chống lại triều đình. Thế nhưng chính cái đẹp đã dẩy hai con người hoàn toàn khác biệt ấy trở thành tri kỉ. Họ là người nghệ sĩ, biết yêu và coi trọng cái đẹp. Cái độc đáo của truyện cũng nằm trong chính từng nhân vật. Huấn Cao - tên tử tù - lại là một nghệ sĩ sáng tạo ra cái đẹp. Viên quản ngục - công cụ trấn át tội phạm của triều đình- lại là con người có mong muốn thưởng thức cái đẹp. Cả câu chuyện mang vẻ cổ kính từ nhân vật, cảnh cho chữ cho đến ngôn ngữ câu văn.

Chính nghệ thuật đối lập tương phản, kết hợp vời bút pháp tả thực và bút pháp lãng mạn đã đem đến thánh công cho tác phẩm. Không gian ẩm thấp nơi buồng giam, thời gian đêm tối bóng dáng con người trong đêm và ánh sáng bó đuốc như ánh sáng của thiên lương, của tài năng, khí phách. Màn đêm tăm tối của ngục từ - hiện thân cho cái ác- lại bị ánh sáng của tài năng, thiên lương làm sụp đổ. Không gian được miêu tả hẹp dần: từ căn phòng đến ánh sáng ngọn đuốc, tấm lục trắng tinh rồi đến từng con chữ vuông vắn.

Dường như, cảnh cho chữ và hình tựơng nhân vật Huấn Cao đã giúp Nguyễn Tuân thể hiện thành công phong cách nghệ thuật của mình. Ông luôn hướng tới cái đẹp, cái phi thường lí tưởng, đã đẹp phải tuyệt mĩ, đã tài phải siêu phàm, nhưng cũng có cá tính độc đáo.

Câu truyện kết thúc nhưng dư âm về cái đẹp, cái khí phách hiên ngang và thiên lương cao quí của ông Huấn vẫn còn vương vấn. Người đọc có thể hình dung ra một viên quản ngục từ biệt nơi quan trường đầy thị phi mà trở về quê nhà. Ngày ngày, ông thư thả ngắm bức thi họa của ông Huấn ban cho được treo ngay ngắn trong gian giữa ngôi nhà mà trong lòng vẫn khắc sâu lời khuyên răn của ông Huấn.


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
5.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved