Trong nền văn học Việt Nam, có những nữ sĩ để lại dấu ấn đẹp trong thơ ca dân tộc. Nếu thơ Hồ Xuân Hương tài ba, ngạo mạn thì thơ Bà Huyện Thanh Quan lại trang nhã, trữ tình và duyên dáng. Đọc thơ bà, ta thấy nỗi buồn man mác, tâm trạng hoài cổ thật thanh cao đượm sự cô đơn, trống vắng. Một trong những bài thơ đó là tác phẩm Chiều hôm nhớ nhà. Tìm hiểu bài thơ ta sẽ thấy tài thơ điêu luyện của bà.
Hai câu đề giới thiệu thời gian, không gian, và tâm trạng của nhà thơ:
"Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn
Tiếng ốc xa đưa vẳng trống đồn."
Cảnh chiều đã bảng lảng bóng hoàng hôn, thời gian chuyển vào độ cuối ngày, không gian mênh mông quạnh hiu, buổi chiều chậm rãi trôi theo sắc đỏ rực rỡ nhưng mau chóng tắt dần của mặt trời đằng tây. Âm thanh tiếng ốc, tiếng trống dồn vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch khiến lòng người trĩu nặng. Cảnh chiều ấy, không gian chiều ấy dễ gợi lên nỗi buồn, nhất là với người xa xứ.
Ở hai câu thực, cảnh vật tiếp tục hiện lên với những chi tiết rõ ràng hơn, đồng thời tâm trạng của nhà thơ cũng được bộc lộ rõ nét:
Gác mái, ngư ông về viễn phố
Gõ sừng, mục tử lại cô thôn.
Chiều tà, ngư ông thong thả buông cần câu, hướng nhìn về phía xa, nơi dãy núi xa mờ. Bóng thuyền chài lướt nhẹ trên sóng, cô đơn, lẻ loi trên dòng sông. Hình ảnh "gác mái" trong buổi chiều gợi lên nỗi buồn, nỗi nhớ của người lữ khách. Nhà thơ đã sử dụng phép đôi để miêu tả cảnh vật, tạo nên bức tranh thiên nhiên hài hòa, cân xứng và gợi cảm. Cảnh vật ấy thấm đẫm nỗi buồn, nỗi cô đơn của người lữ khách.
Đến hai câu luận, cảnh vật và tâm trạng nhà thơ được miêu tả rõ nét hơn:
Ngàn mây gió cuốn chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa khách bước dồn.
Không gian mênh mông, rộng lớn, trải dài đến vô tận. Gió thổi, mây cuốn, cánh chim mỏi bay về rừng, khách bộ hành lẻ loi bước vội. Cảnh vật và con người hòa quyện vào nhau, tạo nên bức tranh thiên nhiên đầy sức sống, đồng thời cũng thể hiện tâm trạng buồn bã, cô đơn của nhà thơ.
Khép lại bài thơ, tác giả bộc lộ tâm trạng của mình:
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn.
Nhà thơ nhớ về quê hương, nhớ về những người thân thương, nhưng không biết chia sẻ cùng ai. Câu thơ cuối cùng là câu hỏi tu từ, thể hiện nỗi lòng da diết, khôn nguôi của nhà thơ.
Bài thơ Chiều hôm nhớ nhà là một bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ của Bà Huyện Thanh Quan. Bài thơ mang vẻ đẹp trang nhã, cổ kính, sử dụng nhiều từ Hán Việt, tạo nên bầu không khí thời đại xưa. Phép đối chặt chẽ, nhịp thơ chậm rãi, diễn tả tâm trạng nhàn nhã, thong thả của nhà thơ. Giọng thơ man mác, buồn, thấm đượm tình quê hương.
Chiều hôm nhớ nhà là bài thơ chứa chan tình thương nhớ. Tác giả mượn cảnh chiều để thể hiện tâm trạng của mình. Qua đó, ta thấy tấm lòng yêu quê hương, đất nước của bà. Bài thơ là lời nhắc nhở về tình cảm gắn bó với gia đình, quê hương, đất nước.