
7 giờ trước
6 giờ trước
7 giờ trước
Đất nước luôn là nguồn cảm hứng bất tận đối với nhiều nhà thơ Việt Nam, và trong hai đoạn trích trên, Nguyễn Khoa Điềm và Tạ Hữu Yên đã thể hiện những cách cảm nhận về đất nước vừa gần gũi, vừa sâu sắc, nhưng có những nét riêng đặc trưng.
Trong đoạn trích của Nguyễn Khoa Điềm, đất nước hiện lên qua lăng kính của ký ức và đời sống thường nhật. Tác giả nhấn mạnh rằng đất nước không chỉ là những khái niệm trừu tượng mà có từ những chi tiết rất đời thường: “miếng trầu bà ăn”, “dân mình biết trồng tre mà đánh giặc”, “cái kèo, cái cột thành tên”, “hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng”. Qua đó, Nguyễn Khoa Điềm cho thấy đất nước tồn tại trong từng hành động, từng sinh hoạt hàng ngày của con người; đất nước vừa là lịch sử vừa là hiện tại, vừa mang nghĩa vật chất vừa mang nghĩa tinh thần. Cách nhìn của ông là tổng hòa giữa văn hóa, lịch sử và lao động của dân tộc, mang tính khái quát nhưng rất gần gũi với đời sống.
Ngược lại, Tạ Hữu Yên lại cảm nhận đất nước chủ yếu qua tình cảm và nỗi đau, niềm vất vả của con người, đặc biệt là của mẹ, gia đình và những người đã hy sinh. Đất nước trong thơ ông là một thực thể gắn liền với sự chịu đựng, lam lũ và yêu thương: “Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ / Các anh không về, mình mẹ lặng im”, “Suốt đời lam lũ / Thương lũy tre làng bãi dâu, bến nước”. Hình ảnh đất nước hiện lên trong Tạ Hữu Yên là đất nước của những con người bình dị mà kiên cường, là đất nước gắn liền với lịch sử chống giặc ngoại xâm, nhưng được thể hiện qua xúc cảm cá nhân, qua nỗi niềm của từng con người. Cách cảm nhận của ông giàu chất trữ tình, thiên về tình cảm và cảm xúc, khiến người đọc thấy được sự hy sinh và tình yêu sâu nặng của nhân dân dành cho đất nước.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời