avatar
level icon
ngoctramm

3 giờ trước

phân tích bài thơ không có gì tự đến đâu con

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của ngoctramm
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

3 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Nguyễn Đăng Tấn sinh năm 1953 tại Hà Tây cũ, nay là Hà Nội, là một nhà thơ khá nổi tiếng với rất nhiều tác phẩm được đông đảo độc giả đón nhận. Thơ của ông mang đậm chất liệu từ cuộc sống, lối miêu tả chân thực, mộc mạc nhưng lại chứa đựng bao nỗi niềm sâu thẳm. Ông còn được coi là nhà thơ của hiện thực cuộc sống, ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, đáng nhớ nhất. Trong đó, bài thơ "Không có gì tự đến đâu con" là một minh chứng tiêu biểu, gửi gắm những lời khuyên vô cùng sâu sắc của người cha dành cho con.

Ngay từ nhan đề bài thơ đã gây ấn tượng với người đọc bởi sự ngắn gọn, cô đọng nhưng lại chứa đựng tầng tầng lớp ý nghĩa. Tác giả thêm vào đó những lời bình cụ thể, chi tiết để người đọc hiểu rõ hơn về quan niệm sống mà ông muốn truyền tải.

"Không có gì tự đến đâu con.
Trên đời này mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Tất cả đều là nhân quả - quan niệm Phật giáo - đã thấm vào máu thịt người Việt, qua hàng nghìn năm, đến độ nhiều khi không cần qua trung gian của thần linh hay tôn giáo, mỗi người tự giác chấp nhận và tuân thủ như một định mệnh hiển nhiên. Không thành công nào tự đến. Không có hạnh phúc tự nhiên. Không chiến thắng nào không trải qua gian lao, vất vả, hi sinh. Không ai đem cơ hội đặt hào nhoáng trao tặng cho ta."

Mọi thứ trên đời đều có nhân quả, lí do riêng của nó. Những câu thơ giản dị nhưng lại ẩn chứa triết lí sâu xa về cuộc đời, đòi hỏi người đọc phải suy ngẫm thật nhiều.

"Đời người cũng vậy, không có gì tự đến. Nếu có chăng, chỉ là sản phẩm ngẫu nhiên hoặc may mắn. Nhưng may mắn và cơ hội chia đều cho tất cả, vậy tại sao có người thành công, có người thất bại? Có người hạnh phúc, có kẻ bất hạnh? Câu trả lời nằm ở thái độ của mỗi người trước những vận hội đến với cuộc đời mình. Người thành công là người biết nắm bắt cơ hội, chủ động trong mọi tình huống, luôn sẵn sàng tâm thế để làm tốt nhất công việc của mình. Trước hết là tự bản thân phải biết quý trọng những gì mình đang có, nâng niu trân trọng, biến chúng thành nền tảng vững chắc để tiến xa hơn. Ngược lại, có những người cứ chờ đợi cái gọi là "may mắn", ỷ lại vào người khác, không chịu cố gắng thì vĩnh viễn không thể vượt lên số phận, không thể có được thành công.

Tác giả kể cho con nghe về những vất vả, nhọc nhằn mà bố đã trải qua trong cuộc đời, đó không chỉ đơn thuần là lời tâm sự với con mà còn là lời nhắc nhở, dặn dò con trai phải luôn nhớ về những khó khăn ấy. Bố đã phải trải qua rất nhiều thử thách, thất bại để có được ngày hôm nay, vì vậy con cũng phải sẵn sàng tâm thế đương đầu với mọi thử thách.

"Cha nói với con những điều này không phải vì mong con trả nợ cho cha. Cha cũng không hy vọng con làm được những điều vĩ đại. Cha chỉ mong con biết sống vì lòng tốt và lương thiện. Biết đứng thẳng trước giông bão cuộc đời. Và biết cúi đầu trước những người tàn tật. Hãy can đảm nhìn thẳng vào mắt của cuộc sống. Đừng quay mặt khi gặp khó khăn. Hãy mỉm cười khi được kêu tên. Đừng hờn dỗi khi bị la mắng. Hãy quên đi những nỗi đau buồn. Đừng lãng phí thời gian với những người không quan tâm tới con. Hãy góp nhặt những lời chúc mừng thành một đống lửa. Và hãy đốt nó đi! Con ơi, hãy làm chủ cuộc đời mình. Hãy chạm tay vào ước mơ. Hãy đi bằng đôi chân của mình. Hãy ngẩng cao đầu con nhé!"

Những lời răn dạy của người cha xuất phát từ tấm lòng, từ sự trải nghiệm, đúc rút kinh nghiệm sau bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời. Điều đó khiến người con càng thêm tin tưởng và ghi nhớ.

Bài thơ tuy không quá dài nhưng lại chứa đựng những bài học vô cùng quý giá, thiết thực, gần gũi với đời thường. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ tới thế hệ trẻ hãy luôn nỗ lực phấn đấu, cố gắng hết mình, không ngừng học hỏi, trau dồi vốn sống, biết vươn lên trước những khó khăn, thử thách, tạo lập cho mình một cuộc sống tươi đẹp, giàu ý nghĩa.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Bài thơ “Không có gì tự đến đâu con”, được nhà thơ Nguyễn Đăng Tấn viết tặng con là Nguyễn Đăng Tiến vào khoảng năm 1995, khi Tiến đang học lớp 3. Bài thơ được in trong tập thơ “Lời ru Vầng trăng”, xuất bản năm 2000. Những lời thơ thắm đượm tình phụ tử sâu nặng đã khái quát nên những bài học minh triết về cuộc sống làm xúc động lòng người.

Thơ của Nguyễn Đăng Tấn thường là những dòng cảm xúc chân thành về những gì diễn ra trong đời sống thường ngày. Gia đình là chiếc nôi, nơi bồi dưỡng nhân cách, đạo đức cho đứa con trước tiên. Bởi vậy, khuyên dạy con trai, ông như người đi trước tâm sự với người đi sau những bước đi trên con đường đời vốn lắm đèo dốc và thác ghềnh ở thời điểm đứa con bước đầu biết cảm nhận về cuộc sống. Mở đầu là những câu:

“Không có gì tự đến đâu con.

Quả muốn ngọt phải tháng ngày tích nhựa

Hoa sẽ thơm khi trải qua nắng lửa.

Mùa bội thu phải một nắng hai sương”.

Câu thơ đầu nhắc lại nhan đề của bài, điệp ngữ “Không có gì tự đến” xuất hiện nhiều lần ở đầu các khổ thơ, nhấn mạnh và khắc sâu tư tưởng xuyên suốt toàn bài. Mọi việc trên đời đều có nhân quả, lý do riêng của nó.

Những câu thơ tiếp là các dẫn chứng minh họa, cũng là lời nhận xét khách quan về quy luật cuộc sống.

Tác giả dùng lối diễn đạt điệp cấu trúc câu, mỗi câu thơ đậm tính triết lý đều gồm hai vế. Vế trước là kết quả, mục đích, vế sau là nguyên nhân. Dù là thiên nhiên hay con người, một khi hướng tới mục tiêu đạt được: Quả muốn ngọt, hoa sẽ thơm, mùa bội thu đều phải có sự trả giá. Còn vế sau là cách thức, phương tiện đạt tới. Cây có tích nhựa đủ mới tạo nên quả ngọt. Hoa có trải qua “nắng lửa” mới có được hương thơm. Để có mùa màng bội thu, con người phải trải qua vất vả nhiều ngày một nắng hai sương.

Quy luật tất yếu đó ở đời không phải ai cũng hiểu. Để thành công, dẫu chỉ là công việc bình thường, con người cũng phải đánh đổi bằng sức lao động và nỗ lực của bản thân: “Phải bằng cả bàn tay và nghị lực”, chăm chỉ cần cù như kiến tha mồi mới dần xây được tổ, ong hút nhụy từ nhiều hoa mới làm nên mật.

Trong bài, tác giả so sánh: “Như con chim suốt ngày chọn hạt” để tích tiểu thành đại, góp nhỏ thành lớn. Phép so sánh giàu gợi hình, gợi cảm này nhằm cụ thể hóa ý nghĩa sự cần mẫn, tỉ mỉ của loài chim. Từ đó, người cha khuyên con trai cũng phải có sự chăm chỉ, kiên trì như vậy mới đạt thành quả.

Bên cạnh đó, nghệ thuật nhân hóa chứng tỏ nhà thơ có cách nhìn đa chiều “Năm tháng bao dung khắc nghiệt lạ kỳ”. Cuộc sống vốn bao dung nhưng cũng đầy thử thách, đúng như ông cha xưa từng dạy: “Có làm thì mới có ăn/Không dưng ai dễ mang phần đến cho”.

Đứa con độ tuổi còn thơ trẻ, hồn nhiên, chưa hiểu được điều ấy, có lúc còn ham chơi. Bổn phận người làm cha mẹ phải biết linh hoạt cương nhu trong uốn nắn, dạy bảo con:

“Có nặng nhẹ yêu thương và giận dỗi

Có roi vọt khi con hư và có lỗi”.

Sự nghiêm khắc và mềm mỏng hợp lý của cha mẹ khiến người con dần lớn khôn. Khổ thơ áp cuối người cha vạch rõ con đường phía trước của con “dài rộng biết bao nhiêu…”, điều quan trọng là con phải biết “giữ cây vươn thẳng”, tự giác và nghiêm khắc với bản thân. Cuộc sống vốn không dễ dàng:

“Trời cao đó nhưng chẳng bao giờ lặng,

Chỉ có con mới nâng nổi chính mình”.

Hai câu thơ vừa là lời dạy, vừa là cha giao trách nhiệm cho con: Không ai có thể sống thay con, chỉ có con mới quyết định được tương lai cuộc đời của mình. Khổ thơ kết chốt lại cô đọng chỉ bằng một dòng gồm hai câu thơ ngắn, dạng câu đặc biệt, người cha muốn con hãy khắc cốt ghi tâm: “Chẳng có gì tự đến… Hãy đinh ninh”. Lời răn dạy đó nhẹ nhàng mà vô cùng sâu sắc.

Theo nhà thơ, nền tảng gia đình có vai trò rất quan trọng trong việc dạy dỗ để hình thành nhân cách con cái. Những bài thơ ông viết cho con, cũng là để viết cho chính mình, tự khuyên mình.

Tính đến nay, gần ba mươi năm đã đi qua kể từ khi bài thơ ra đời nhưng lời khuyên của nhà thơ vẫn còn những giá trị sâu sắc. Nhà thơ đã nói hộ bao người làm cha lời dạy chí tình, chí nghĩa rất hữu ích với các con của mình, với lớp trẻ hôm nay và cả mai sau.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved