2 giờ trước


2 giờ trước
2 giờ trước
Bài thơ được viết bằng thơ tự do, không tuân theo số câu, số chữ cố định, nhịp điệu linh hoạt.
Nhân vật trữ tình là “tôi” trữ tình, người quan sát, cảm nhận cảnh vật và nhịp sống làng quê. Thông qua cảm xúc của “tôi”, người đọc thấy được vẻ đẹp bình dị, êm đềm của cổng làng và đời sống đồng quê.
Chiều hôm đón mát cổng làng.
Gió hiu hiu đẩy mây vàng êm trôi.
Đồng quê, vườn lượn chân trời,
Đường quê quanh quất bao người về thôn.
Biện pháp tu từ: hình ảnh, nhân hóa và từ láy.
Tác dụng:
Nhân hóa: “gió hiu hiu đẩy mây vàng êm trôi” → khiến cảnh vật trở nên sống động, dễ hình dung.
Từ láy: “hiu hiu”, “êm trôi” → tạo cảm giác thanh bình, dịu dàng.
Hình ảnh đồng quê: “đồng quê, vườn lượn chân trời” → gợi không gian rộng mở, thanh bình, thân thuộc.
→ Giúp người đọc cảm nhận khung cảnh cổng làng yên ả, đẹp dịu dàng, bình yên của làng quê Việt Nam.
Nhân vật trữ tình bắt đầu bằng những cảm xúc dịu dàng, thanh bình khi quan sát cảnh chiều, sáng, trưa,… tại cổng làng.
Sau đó, cảm xúc sâu lắng, hoài niệm về những sinh hoạt, mùa màng, lễ hội tại cổng làng.
Cuối cùng, nhân vật trữ tình thấm thía nỗi nhớ quê hương, dù xa nơi này vẫn hồi tưởng đầy yêu thương và mơ màng.
→ Như vậy, cảm xúc di chuyển từ hiện tại quan sát → hoài niệm → nhớ thương sâu lắng, tạo cảm giác tâm hồn gắn bó với quê hương.
Ví dụ:
“Ngày nay dù ở nơi xa,
Nhưng khi về đến cây đa đầu làng.
Thì bao nhiêu cảnh mơ màng
Hiện ra khi thoáng cổng làng trong tre.”
Lý do thích:
Khổ thơ gợi lên nỗi nhớ quê hương da diết, sự gắn bó với cổng làng, cây đa quen thuộc.
Ngôn từ mềm mại, hình ảnh “mơ màng”, “thoáng cổng làng trong tre” khiến người đọc cảm nhận được vẻ đẹp bình dị nhưng sâu lắng của làng quê.
Thể hiện tình cảm bền chặt và ngọt ngào với quê hương, khơi gợi cảm xúc đồng cảm nơi người đọc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
2 giờ trước
Top thành viên trả lời