10 giờ trước

10 giờ trước
9 giờ trước
Đề 1: Bài thơ “Thời gian” – Văn Cao
Câu 1. Bài thơ được viết theo thể thơ:
A. Thơ tự do.
Câu 2. Phương thức biểu đạt chính:
B. Biểu cảm.
Câu 3. Hai câu thơ “Riêng những câu thơ còn xanh / Riêng những bài hát còn xanh” sử dụng biện pháp tu từ:
D. Điệp ngữ và nhân hóa.
Câu 4. Cụm từ “những câu thơ”, “những bài hát” trong hai câu thơ 5 và 6 có ý nghĩa:
A. Những điều có sức sống mãnh liệt, trường tồn với thời gian.
Câu 5. Từ “còn xanh” diễn tả:
B. Sự tồn tại mãi mãi với thời gian.
Câu 6. Sự trôi chảy của thời gian làm thay đổi những điều:
A. Khô những chiếc lá, làm lãng quên kỉ niệm (chỉ còn vang vọng như tiếng sỏi rơi vào lòng giếng cạn).
Câu 7. Ý nghĩa biểu tượng của hình ảnh chiếc lá:
A. Biểu tượng về dòng chảy của thời gian, tác động nghiệt ngã của thời gian với con người và sự sống.
Câu 8. Hiệu quả của phép so sánh trong câu “Đôi mắt em như hai giếng nước”:
A. Ca ngợi vẻ đẹp của đôi mắt – vẻ đẹp của tình yêu.
Câu 9. Viết đoạn văn (5 – 7 dòng) bày tỏ quan điểm về việc sử dụng thời gian:
Thời gian là tài sản quý giá nhất của con người. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều không thể quay trở lại, vì vậy chúng ta cần biết trân trọng và sử dụng thời gian một cách hiệu quả. Dành thời gian để học tập, rèn luyện bản thân, yêu thương và chăm sóc người thân sẽ mang lại ý nghĩa sâu sắc cho cuộc sống. Lãng phí thời gian đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội và giá trị của chính mình.
Câu 10. Ý nghĩa của bài thơ (5 – 7 câu):
Bài thơ “Thời gian” gợi nhắc con người về sự trôi chảy vô hình nhưng nghiệt ngã của thời gian, khiến kỷ niệm và tuổi trẻ dần phai nhạt như những chiếc lá khô. Tuy nhiên, những giá trị tinh thần như thơ ca, âm nhạc, và tình yêu vẫn tồn tại, mang sức sống bất diệt. Hình ảnh đôi mắt em như hai giếng nước xanh biếc biểu thị vẻ đẹp trường tồn của tình cảm và nghệ thuật. Bài thơ khuyên nhủ con người biết trân trọng thời gian, đồng thời giữ gìn những giá trị tinh thần để tâm hồn luôn tươi mới và phong phú.
Phần II: Viết – “Thơ ca bắt rễ từ lòng người, nở hoa nơi từ ngữ” qua bài thơ “Ra vườn nhặt nắng” của Nguyễn Thế Hoàng Linh
Câu nói “Thơ ca bắt rễ từ lòng người, nở hoa nơi từ ngữ” có nghĩa là thơ ca bắt nguồn từ những rung động chân thật của trái tim con người và được thể hiện bằng ngôn từ tinh tế, làm cho cảm xúc ấy trở nên sống động và để lại ấn tượng sâu sắc.
Trong bài thơ “Ra vườn nhặt nắng”, tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh đã thể hiện điều này rất rõ. Ông ra vườn nhặt nắng, thơ thẩn suốt buổi chiều – hình ảnh tưởng đơn giản nhưng chứa đựng tình yêu cuộc sống và sự trân trọng từng khoảnh khắc. Khi “ông không còn trí nhớ, ông chỉ còn tình yêu”, ta thấy cảm xúc chân thành và thuần khiết được đặt làm gốc rễ của bài thơ. Ngôn từ giản dị, mộc mạc như “bé khẽ mang chiếc lá / Đặt vào vệt nắng vàng” lại trở nên đẹp đẽ, giàu nhạc điệu và hình ảnh – chính là nơi thơ nở hoa.
Như vậy, qua bài thơ, ta thấy rõ rằng cảm xúc chân thành tạo nên sức sống của thơ, còn ngôn từ nghệ thuật giúp cảm xúc ấy tỏa sáng. “Ra vườn nhặt nắng” là minh chứng sống động cho việc thơ ca sống nhờ trái tim và ngôn từ, đúng với ý kiến: “Thơ ca bắt rễ từ lòng người, nở hoa nơi từ ngữ.”
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN