câu 1: - Thể thơ: Tự do
- Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm
câu 2: Trong bài thơ "Mặt Trời Xanh Của Tôi", tác giả Nguyễn Viết Bình sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để miêu tả vẻ đẹp rực rỡ, tràn đầy sức sống của rừng cọ. Tác giả không chỉ đơn thuần mô tả hình dáng, màu sắc của cây cọ mà còn lồng ghép những cảm xúc, suy nghĩ của con người vào đó. Rừng cọ được ví như "mặt trời xanh" - biểu tượng cho sự ấm áp, rạng rỡ, mang lại niềm vui và hy vọng. Cách so sánh này giúp người đọc dễ dàng hình dung ra vẻ đẹp tuyệt vời của rừng cọ, đồng thời tạo nên một bức tranh thiên nhiên sinh động, giàu cảm xúc.
câu 3: Trong hai dòng thơ "lá xúc như tia nắng/giống hệt như mặt trời", tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh ngang bằng với từ so sánh "như".
- Phân tích: Tác giả so sánh hình ảnh "lá xúc" với "tia nắng" và "mặt trời" nhằm tạo nên sự tương đồng về màu sắc rực rỡ, ánh sáng ấm áp và sức sống mãnh liệt. Hình ảnh "lá xúc" được ví như những tia nắng, mang lại cảm giác vui tươi, rạng rỡ cho khung cảnh thiên nhiên. Đồng thời, việc so sánh "lá xúc" với "mặt trời" còn thể hiện sự vĩ đại, uy nghi của cây cọ, góp phần tôn vinh vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng.
- Tác dụng: Biện pháp so sánh giúp tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu thơ, khiến cho hình ảnh "lá xúc" trở nên sinh động, ấn tượng hơn. Nó cũng góp phần thể hiện tình cảm yêu mến, trân trọng của tác giả đối với cây cọ - biểu tượng của vùng đất Tây Bắc.
câu 4: Trong đoạn thơ trên, tác giả sử dụng cách gieo vần chân, vần lưng và vần liền để tạo nên sự hài hòa về âm thanh, nhịp điệu cho bài thơ.
* Vần chân: "trường" - "hè", "tiếng" - "thì".
* Vần lưng: "lắng" - "về", "mưa" - "gió", "rừng" - "chè".
* Vần liền: "trời" - "che".
Cách gieo vần này giúp cho bài thơ trở nên du dương, dễ nhớ, đồng thời góp phần thể hiện nội dung, cảm xúc của tác phẩm.
câu 5: - Phó từ: "đã", "có" - Ý nghĩa: Bổ sung ý nghĩa cho động từ phía trước nó.
- Số từ: "một" - Ý nghĩa: Chỉ số lượng cụ thể.
Phân tích:
Bài thơ miêu tả vẻ đẹp của rừng cọ vào mùa xuân với những hình ảnh sinh động, giàu sức gợi. Tác giả sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng đầy chất thơ để khắc họa khung cảnh thiên nhiên thanh bình, thơ mộng.
* : "Đã ai lắng nghe đã có ai dậy sớm tiếng mưa trong rừng cọ?" - Câu hỏi tu từ nhằm khơi gợi sự tò mò, đồng thời khẳng định vẻ đẹp của rừng cọ không chỉ nằm ở màu sắc mà còn ở âm thanh.
* : "Nhìn lên rừng cọ tươi như tiếng thác dội về là xòe từng tia nắng như áo trận gió." - Hình ảnh so sánh độc đáo, tạo nên sự liên tưởng thú vị, giúp người đọc cảm nhận được vẻ đẹp rực rỡ, tràn đầy sức sống của rừng cọ.
* : "Giống hệt như mặt trời." - So sánh ngang bằng, nhấn mạnh sự tương đồng về hình dáng, màu sắc giữa rừng cọ và mặt trời.
* : "Đã ai lên rừng cọ rừng cọ ơi, rừng cọ!" - Câu cảm thán bộc lộ niềm say mê, yêu mến của tác giả đối với rừng cọ.
* : "Giữa một buổi trưa hè?" - Cụm danh từ xác định thời gian, tạo bối cảnh cho câu chuyện tiếp theo.
* : "Gối đầu lên thảm cỏ..." - Miêu tả hành động của con người khi ngắm nhìn rừng cọ, tạo cảm giác gần gũi, thân thuộc.
* : "Nhìn trời xanh là che..." - Tiếp tục miêu tả vẻ đẹp của rừng cọ, nhấn mạnh vai trò che chở, bao bọc của rừng cọ đối với con người.
Qua bài thơ, ta thấy được tình yêu thiên nhiên tha thiết của tác giả dành cho rừng cọ. Rừng cọ không chỉ là một cảnh vật đẹp đẽ mà còn là biểu tượng của sự thanh bình, yên ả, mang lại cảm giác thư thái, dễ chịu cho con người.