avatar
level icon
Nhi Tạ

5 giờ trước

Viết BV biểu cảm về thầy Ha-men

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Nhi Tạ
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

5 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo

Trong tâm trí mỗi chúng ta luôn tồn tại hình ảnh người thầy với những lời nói, hành động ân cần, chỉ bảo. Mỗi lần nhớ tới hay gặp gỡ, hình ảnh ấy lại in sâu hơn trong tâm khảm. Tôi cũng vậy, tôi nhớ mãi về buổi học cuối cùng với thầy Ha-men trong tác phẩm "Buổi học cuối cùng" của nhà văn An-phông-xơ Đô-đê. Buổi học ấy thật xúc động!

Tôi vẫn nhớ như in hôm ấy là thứ hai, một ngày rất đẹp trời, chúng tôi đến trường với niềm vui hân hoan. Nhưng rồi tất cả đều sững sờ khi nhìn thấy tấm biển khắc dòng chữ sơn đen: "Trường làng Ce-soản". Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm tâm hồn tôi.

Lớp học hôm nay yên lặng quá. Chúng tôi ngồi vào chỗ của mình, thì thầm nhỏ to với nhau. Còn thầy Ha-men, thầy mặc chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu. Mái tóc đã lốm đốm hoa râm của thầy được chải gọn gàng. Đặc biệt nhất là thầy đi đôi giày đen rất cẩn thận. Tất cả những điều đó làm tôi ngạc nhiên quá chừng. Bởi thường ngày thầy chỉ mặc bộ quần áo vải thô màu xanh lục và đội mũ tròn bằng vải đen. Thầy chẳng bao giờ chịu chải chuốt và chăm chút vẻ ngoài của mình. Vậy mà hôm nay, ngày cuối cùng dạy ở lớp này, thầy lại ăn vận trang trọng đến thế.

Khi thầy bước vào lớp, tôi thấy rõ sự xúc động nghẹn ngào trong thầy. Giọng nói thầy run run đằng sau cặp kính đeo lệch trên mặt. Thầy nghẹn ngào không nói được hết câu: "Các...các...con ơi!...Cả em nữa, Phrăng ơi! Vào chỗ nhanh lên con, lớp sắp bắt đầu học mà vắng mặt con...". Rồi thầy điềm tĩnh lại, bắt đầu bài giảng. Cả lớp tôi im phăng phắc, không dám phát biểu dù thầy chưa thuộc mấy quy tắc phân từ. Cuối cùng, thầy Ha-men mệt mỏi, yếu ớt nói: "Các con ơi, đây là lần cuối cùng thầy dạy các con. Lệnh từ Béc-lin là từ nay chỉ dạy tiếng Đức ở các vùng An-dát, Lo-ren...".

Thầy nghẹn ngào không nói được tiếp, quay về phía bảng và cố viết thật to: "NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!". Rồi thầy nhìn chúng tôi, giọng run run: "Nước Pháp muôn năm!"

Bài giảng hôm nay của thầy Ha-men là về quy tắc ngữ pháp của thì hiện tại tiếp diễn với động từ "Être" và "Avoir". Nhưng thầy không tập trung giảng về vấn đề đó mà cứ say sưa nói về tiếng Pháp - tiếng mẹ đẻ của chúng tôi. Thầy khẳng định rằng đó là thứ ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất, vững vàng nhất. Thầy nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học tiếng Pháp và mong muốn chúng tôi sẽ giữ gìn, trân trọng thứ tiếng ấy.

Đến cuối buổi học, đồng hồ nhà thờ point du Jour đã điểm mười hai giờ. Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, thầy Ha-men đứng trên bục giảng, người tái nhợt, nghẹn ngào nói không hết câu: "Chúng ta hãy chấm dứt ở đây...Đây là lần cuối cùng thầy dạy các con. Thầy cáo biệt.. ..."

Rồi thầy cố dồn sức để viết lên bảng dòng chữ thật to: "NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!". Chúng tôi chạy ào lên bục, đứa nắm tay thầy, đứa ôm chầm lấy thầy mà khóc nức nở. Riêng tôi, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết đứng dựa vào tường, mân mê quyển sách cũ mà ngẩn ngơ nhìn thầy, không hề rơi giọt lệ nào.

Sau đó, thầy Ha-men chậm rãi đi xuống bục giảng, nói lời tạm biệt với mọi người. Khi ra khỏi lớp, thầy còn nhìn đồng hồ và nói: "Chậm quá, đã quá trưa rồi...".

Hình ảnh thầy Ha-men đứng trên bục giảng với ánh mắt dịu dàng và trìu mến sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi. Qua câu chuyện, tôi hiểu thêm về giá trị của ngôn ngữ và tình yêu quê hương tha thiết.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
dao-quynhnhu-6-8-29

5 giờ trước

Đoạn trích "Buổi học cuối cùng" trích từ tác phẩm "Chuyện kể của một em bé người An-dát" đã mang đến cho độc giả một câu chuyện cảm động về buổi học cuối cùng của các em vùng An-dát. Thông qua đoạn trích, nhà văn người Pháp An-phông-xơ Đô-đê còn khắc họa rõ nét hình ảnh người thầy Ha-men - một người có lòng yêu nước, yêu ngôn ngữ dân tộc tha thiết.

Bốn mươi năm làm nghề giáo viên, thầy Ha-men luôn hết lòng phụng sự, dốc trọn nhiệt huyết. Vì thế, vào buổi học cuối cùng, thầy vẫn đến lớp như bao ngày. Thầy ăn vận trang trọng, lịch sự "mặc chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu mà thầy chỉ dùng vào những hôm có thanh tra hoặc phát phần thưởng". Có thể thấy, thầy Ha-men luôn quý trọng từng giây, từng phút được đứng trên bục giảng để chỉ bảo kiến thức cho học trò. Dù ngày hôm ấy là buổi học cuối cùng nhưng thầy vẫn tâm huyết, tận tình. Thầy không tỏ thái độ giận dữ khi học trò mắc lỗi như mọi hôm mà chỉ nhẹ nhàng bảo ban "Phrăng, vào chỗ nhanh lên con; lớp sắp bắt đầu học mà vắng mặt con". Trong giờ học, thầy vẫn kiên nhẫn giảng giải tất cả kiến thức "Cứ như thể trước khi ra đi, con người tội nghiệp muốn truyền thụ toàn bộ tri thức của mình". Có thể thấy, tấm lòng yêu nghề, khát khao cống hiến luôn rực cháy tận trong sâu thẳm con người thầy Ha-men.
Bên cạnh đó, thầy Ha-men còn là một người có lòng yêu nước, yêu ngôn ngữ dân tộc da diết. Khi buổi học diễn ra, thầy không quên nói về vẻ đẹp của tiếng Pháp. Thầy nhắc nhở, dặn dò học trò của mình "phải giữ lấy nó trong chúng ta và đừng bao giờ quên". Hay trong giờ viết tập, thầy còn chuẩn bị "những tờ mẫu mới tinh, trên có viết bằng chữ rông thật đẹp: Pháp, An-dát, Pháp, An-dát.". Thầy hi vọng học trò của mình luôn biết yêu mến, nâng niu, trân trọng ngôn ngữ dân tộc. Từ đây, ta có thể cảm nhận được tình yêu da diết mà thầy Ha-men dành cho tiếng mẹ đẻ - "ngôn ngữ hay nhất thế giới, trong sáng nhất". Giây phút tiếng kèn của lính Phổ vang lên ngoài cửa sổ, thầy đã không kìm nổi nỗi xúc động ở bản thân "đứng dậy trên bục, người tái nhợt". Lúc này đây, mọi lời nói đã nghẹn ứ nơi cổ họng. Sau cùng, bằng tất cả ý chí và quyết tâm, thầy đã cầm phấn viết lên bảng dòng chữ "NƯỚC PHÁP MUÔN NĂM!". Như vậy, tận sâu trong thâm tâm và trái tim thầy là hình bóng Tổ quốc và tiếng nói dân tộc. Hình ảnh thầy đứng dựa vào tường, chẳng nói một lời mà chỉ giơ tay ra hiệu "Kết thúc rồi... đi đi thôi!" làm chúng ta không khỏi cảm động.
Để làm nổi bật hình tượng nhân vật Ha-men, nhà văn Đô-đê đã sử dụng nhiều hình thức nghệ thuật độc đáo. Trước hết, ông đã rất thành công trong việc xây dựng nhân vật. Nhân vật thầy Ha-men hiện lên thật chân thực, rõ nét qua các chi tiết miêu tả trang phục, cử chỉ, lời nói, hành động,... Ngoài ra, việc sử dụng ngôi kể thứ nhất xưng "tôi" cũng giúp Phrăng dễ dàng bộc lộ suy nghĩ, cảm xúc về thầy Ha-men và buổi học cuối cùng.

Mỗi khi nhắc tới đoạn trích "Buổi học cuối cùng", chúng ta sẽ chẳng thể nào quên hình bóng người thầy Ha-men yêu nghề, yêu tiếng nói dân tộc và yêu Tổ quốc tha thiết. Mong rằng, những giá trị nhân văn, tốt đẹp của tác phẩm sẽ luôn sống mãi theo dòng chảy thời gian.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved