Phân tích nhân vật cái Tí trong đoạn trích Con có thương thầy thương u...(Tắt đèn - Ngô Tất Tố)

ADS
thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của anhthupham
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

17/03/2023

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Vì “tội” chậm nộp tiền sưu nên anh Dậu bị bọn cường hào đánh đập, cùm trói và giam giữ ở ngoài đình làng. Chị Dậu không chạy đâu ra tiền đành theo lời chồng dặn, sang nhà Nghị Quế dạm bán cái Tí. Vốn tham lam và tàn nhẫn, vợ chồng tên địa chủ này hùa nhau dồn chị Dậu vào bước đường cùng để mua rẻ gần như cướp không đứa con và đàn chó của chị. Chị Dậu cầm tờ văn tự đã điểm chỉ ra đình làng Đông Xá cho anh Dậu đang bị cùm ở đó kí, rồi xin lí trưởng đóng triển nhận thực với điều kiện chị ấy sẽ cấy không công cho lão một mẫu ruộng.

Đoạn trích Con có thương thầy thương u thuộc chương X và chương XI, thuật lại cảnh chị Dậu về nhà nói cho cái Tí biết việc nó đã bị bán cho nhà “cụ Nghị”. Đây là đoạn văn miêu tả diễn biến tâm trạng của cái Tí trước và sau khi biết tin dữ, đồng thời là những giây phút đau đớn vô hạn của người mẹ khốn khó.

Toàn bộ chương X được dành cho cái Tí - đứa con đầu lòng ngoan ngoãn, hiếu thảo của chị Dậu. Hình ảnh cái Tí hiện lên thật sinh động dưới ngòi bút miêu tả tài tình của nhà văn. Nhân vật bé bỏng này đã thực sự chiếm được cảm tình và để lại ấn tượng khó quên trong lòng người đọc.

Mới lên bảy tuổi, cái Tí đã là chị của hai đứa em: thằng Dần và cái Thu. Con bé sớm nhận ra sự cùng quẫn của gia đình và lặng lẽ chia sẻ theo cách riêng của nó.

Cái Tí là đứa trẻ sớm biết làm, biết nghĩ, sớm biết lo toan. Dường như nó đã hiểu ra rằng gia đình đang gặp một tai họa rất lớn, khó mà thoát được. Trái tim non nớt nhưng nhạy cảm giúp nó nhận ra nỗi buồn đau ẩn chứa trong vẻ mặt dàu dàu, trong ánh mắt, dáng đi và thái độ im lặng của mẹ.

Thấy mẹ về, cái Tí rất mừng. Nó đon đả chào: U đã về ạ! Ông Lí cởi trói cho thầy con chưa hả u? Cái nón của u làm sao bị rách tan tành thế này? Tay u sao lại phải buộc giẻ thế kia? Cái Tí thực sự lo lắng cho bố và ân cần quan tâm đến những thay đổi của mẹ.

Mẹ đi vắng, cái Tí thay mẹ mọi việc trong nhà và chăm sóc các em. Chúng ta hãy nghe cái Tí kể với mẹ về sự vất vả và đảm đang của nó: “Cô ả này hôm nay quấy lắm u ạ! U đi khỏi nhà, cô ta cứ ra rả khóc không dứt miệng. Dỗ thế nào cô ta cũng không nín cho. Đặt ngồi xuống phản, cô ta lại níu lấy con và cổ đứng lên. Con vừa lẽo đẽo cắp cô ta ở sườn, lại vừa hì hục rửa khoai, tra nồi xin lửa dóm bếp. Củi thì ướt chảy ướt chả, lì lụi mãi vẫn không cháy cho. Thế mà con cũng luộc được chín nồi khoai rồi đấy! U bảo con có ngoan không?”

Những lời lẽ, cử chỉ ngoan ngoãn, hiếu thảo của nó như những nhát dao vô tình cứa vào trái tim đang rớm máu của người mẹ. Thương biết mấy là cảnh cái Tí cố chọn lấy những mẩu khoai to xếp đầy hai bát để phần thầy, phần u. Rồi nó ép mẹ ăn khoai bằng cái dáng bộ vui vẻ, nhẹ nhàng, nó đặt một bát lên chõng mời mẹ: U ăn khoai đi, để lấy sữa cho em nó bú. Từ sáng đến giờ, u chưa ăn gì, đói quá chịu làm sao được?

Với tuổi lên bảy, cái Tí chưa hề hình dung ra được những gì đang chờ đợi nó và sẽ xảy ra với nó. Bởi thế, lúc thấy mẹ rơi nước mắt thì vẻ nghi ngại hiện ra trên sắc mặt con bé nhưng cũng chỉ đến mức băn khoăn: mẹ bị đánh đau hay là mẹ cố nhường phần cho các con khỏi đói. Khi nghe tin mình sẽ bị bán cho nhà Nghị Quế, cái Tí như cây non bật gốc trước cơn gió dữ. Nó giẫy nẩy giống như sét đánh bên tai, nó liệng củ khoai vào rổ rồi oà lên khóc: U bán con thật đấy ư? Con van u, con còn bé bỏng, u đừng đem bán con đi, tội nghiệp! U để con ở nhà chơi với em con. Còn lời nào thống thiết hơn thế nữa? Còn sự thật nào kinh hoàng hơn, ghê gớm hơn sự thật này? Cái Tí sẽ bị đem bán như bán con gà, con vịt, rổ khoai... Nó sẽ phải lìa bỏ cái tổ ấm dù là nghèo khó nhưng đầy tình thương yêu của gia đình để bước vào một cuộc sống xa lạ đáng sợ.

Thấy mẹ xích con chó cái và bắt đàn chó con vào rổ, cái lí tưởng những con vật ấy sẽ thế mạng cho mình, cho nên nó đã vững dạ ngồi im. Bây giờ nghe mẹ giục nó phải đi, nó lại nhếch nhác mếu khóc: u nhất định bán con đấy ư? U không cho con ở nhà nữa ư? Khốn nạn thân con thế này! Trời ơi... Ngày mai con chơi với ai? Con ngủ với ai?

Sau khi được mẹ cho biết là nếu không bán nó thì không có tiền nộp sưu và thầy nó sẽ bị trói ngoài đình cho đến chết thì cái Tí chừng cũng hiểu những nỗi đau lòng của mẹ, nó không khóc nữa. Cái Tí quyết định ra đi. Lau sạch nước mắt, nó chạy đến chỗ cái Tỉu cúi đầu tận mặt con này, nó hôn mỗi má mấy cái... Rồi nó ôm lấy thằng Dần và cũng hôn luôn hai má thằng ấy. Cái Tí ân cần dặn dò hai đứa em trong khi mắt vẫn giàn giụa nước. Nhưng đến khi thấy thằng Dần níu áo khóc rầm rĩ thì cái Tí lại khóc tu tu rồi năn nỉ mẹ: Con nhớ em quá! Hay là u hãy cho con ở nhà một đêm này nữa, để con ngủ thêm với em, để con nói chuyện với em. Sáng mai con xin đi sớm. Chị Dậu lại phải van lạy nó rồi năn nỉ dỗ ngọt thằng Dần để cho cái Tí đi. Cảnh chia tay thật não lòng! Cái Tí với hai hàng nước mắt ròng ròng hôn hít các em một lượt nữa, rồi lủi thủi đội mê nón lên đầu và cắp gói áo vào nách.

Trong suốt đoạn trích, nhà văn không hề nhắc đến hai chữ hi sinh, song người đọc đều cảm nhận được đức hi sinh cao quý ở một bé gái chỉ mới lên bảy tuổi. Phải! Cái Tí đã chấp nhận phần thiệt thòi về mình để góp phần cứu gia đình qua cơn hoạn nạn.

Nghệ thuật miêu tả sự việc, con người một cách chân thực và sắc sảo thể hiện tài năng của Ngô Tất Tố trong quá trình xây dựng tính cách nhân vật và tình huống truyện đầy mâu thuẫn, tạo nên sức hấp dẫn lớn đối với người đọc.

Chúng ta thực sự cảm thông với chị Dậu, người mẹ nghèo khổ phải đứt ruột bán đứa con ngoan ngoãn và hiếu thảo; người vợ vì thương chồng bị đày đọa đành dứt tình mẫu tử để cứu chồng. Chị buộc phải làm điều đó trong tâm trạng giằng xé và mặc cảm mình là người có tội. Đây là đoạn văn mà mỗi câu, mỗi chữ đều thấm đẫm nước mắt chua xót, đớn đau. Một câu hỏi lớn được nêu lên: Ai gây ra cảnh đau đớn này? Nguyên nhân nào khiến cái Tí phải lìa mẹ lìa cha, khiến vợ chồng chị Dậu nhà tan cửa nát? Chúng ta thấm thía nỗi bất hạnh và khóc cùng mẹ con chị.

Ngòi bút đầy cảm thông và nhân ái của Ngô Tất Tố đã động đến chỗ sâu thẳm của hồn người, khiến chúng ta đau cùng nỗi đau vô hạn của nhân vật trong tác phẩm.

Càng thương cái Tí bao nhiêu, chúng ta càng căm giận xã hội thực dân phong kiến đầy áp bức bất công bấy nhiêu, bởi nó đã gây ra những bất hạnh ghê gớm cho con người. Nhà văn Ngô Tất Tố đã giúp chúng ta hiểu thêm về một thời khổ nhục của ông cha trước cách mạng tháng Tám, từ đó càng thêm yêu quý, trân trọng cuộc sống ấm no, hạnh phúc hôm nay.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
hoangduckhoi

17/03/2023

“Ôi nhớ những năm nào thuở trước,

Xóm làng ta xơ xác héo hon.

Nửa đêm thuế thúc trống dồn,

Sân đình máu chảy, đường thôn lính đầy.

Con đói lả ôm lưng mẹ khóc,

Mẹ dợ con đấu thóc cầm hơi.

Kiếp người cơm vãi, cơm rơi,

Biết đâu mảnh đất, phương trời mà đi”.

(Tố Hữu)

Nhà thơ Tố Hữu đã vẽ lên bức tranh đau thương tăm tối ấy của xã hội Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám 1945 sau khi đọc xong tác phẩm Tắt đèn của nhà văn Ngô Tất Tố. Tắt đèn là “Một tiểu thuyết hoàn toàn phụng sự dân quê, một áng văn có thể coi là kiệt tác”. Trích đoạn Con có thương thầy, thương u đã gây xúc động nghẹn ngào cho những người yêu văn, say văn trước hình ảnh cái Tí – một đứa trẻ bảy tuổi, con nhà nghèo, lễ phép, ngoan ngoãn hiếu thảo, nhanh nhẹn, ngây thơ, hồn nhiên, nết na, giàu đức tính hy sinh, đảm đang, tháo vát nhưng phải sớm chịu đựng nỗi dắng cay, khổ đau bất hạnh đầu đời.

Trước hết, chúng ta thấy cái Tí là một đứa bé, con nhà nghèo, rất mực lễ phép nhanh nhẹn, ngoan ngoãn, hiếu thảo. Khi biết mẹ đã về, cái Tí rất vui mừng: “Tất tả bồng em chạy ra trước thềm đon đả chào mẹ: u đã về ạ!”. Rồi nó hỏi liên tiếp những câu hỏi đầy vẻ quan tâm đến cha mẹ: “Ông Lý cởi trói cho thầy con chưa, hử u? Cái nón của u làm sao bị rách tan tành thế ấy? Tay u sao lại buộc giẻ thế kia?”. Sợ mẹ đói, cái Tí nhanh nhẹn xếp đầy bát những củ khoai to nhất, ngon nhất mời mẹ dùng: “Mời u xơi khoai di ạ!”. Nó không quên để dành phần cho cha: “Bát này chị dành phần thầy đấy nhé! Chốc nữa thầy ăn. Đứa nào ăn “ven” của thầy thì chị không cho di chơi với chị”. Riêng phần cái Tí và các em thì ăn những củ khoai nhỏ, không ngon nhưng vẫn vui vẻ “nhai nuốt một cách gọn vẹn trừ khi gặp củ nào “hà nhậy” đắng quá không thể nuốt được, chúng nó mới chịu nhổ đi và khi bị củ nào nhiều xa dai quá không thể nhai được chúng nó mới chịu nhả bã”. Cảm nhận nỗi buồn của mẹ. Cái Tí “băn khoăn”, “nghi ngại” tìm những lời lẽ tha thiết nhất để hỏi mẹ: “Sáng ngày người ta đấm u có đau lắm không? Thế làm sao u cứ khóc mãi không chịu ăn khoai? Hay là u thương chúng con đói quá?”.

Xem thêm: Tả về cây khế em biết

Mặt khác, cái Tí là một đứa bé có tính cách ngây thơ, hồn nhiên. Nó có “cái dáng bộ vui vẻ, nhẹ nhàng”, “tung tăng”, “nhanh nhẹn”, “tất tả” trong lúc đi cũng như lúc làm các công việc nhỏ. Nó cũng có cái “giọng hú hí” khi khoe thành tích. Nó lại rất thích được người lớn, nhất là người mẹ hiền từ, yêu quý của nó dành cho những lời khen tặng.

Vả lại, cái Tí là một đứa bé đảm đang, nết na, khéo léo, tháo vát, chịu thương chịu khó. Cha bị bắt, mẹ vắng nhà, cái Tí một mình giữ em, chăm sóc em mà không một tiếng kêu than mệt nhọc. Cái Tí một tay “lẽo đẽo” ẵm em bên sườn, một tay “hì hục rửa khoai, tra nồi, xin lửa nhóm bếp”. Dù “củi thì ướt chảy, ướt chả, hì hục mãi vẫn không cháy cho’ nhưng cái Tí vẫn luộc chín được nồi khoai để các em kịp ăn. Khoai chín, cái Tí “chạy đến rổ bát, lục lấy hai bát. Nó khéo léo sắp xếp để có một bát dành phần cha, một bát dành phần mẹ. Phần còn lại là của các em”.

Hơn nữa, cái Tí còn là một đứa bé giàu tình thương yêu các em, thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của cha mẹ. Mẹ vắng nhà, nó một tay bồng em, một tay làm việc mặc dù đứa em rất quậy, cứ ra rả khóc không dứt miệng, dỗ thế nào cũng không nín, luôn níu tay cái Tí, chẳng chịu ngồi yên. Cái Tí trông em rất cẩn thận: “Hãy còn nóng lắm đấy nhé? Em đừng mó vào mà bỏng thi khốn”. Cái Tí nhắc nhở mẹ ăn khoai cũng là lo lắng cho em: “Nếu u không ăn, lấy đâu ra sữa cho em bú?” Nó khao khát được ở nhà chơi với em, được ngủ chung với em: “Ngày mai con chơi với ai? Con ngủ với ai?” Trong cơn đau đớn nó chạy đến chỗ cái Tỉu cúi đầu tận mặt em, nó hôn mỗi má mấy cái và nó lại mếu: “Tỉu ở nhà nhé! Tỉu ở nhà vợi anh Dần nhé! Chị phải đi đây. Chị sang ở với cụ Nghị kia đây. Từ rày trở đi, chị không được ẵm Tỉu nữa. Bao giờ Tỉu lớn, Tỉu sang bên ấy tìm chị, Tỉu nhé!” Vừa bày tỏ nỗi lòng với cái Tỉu xong, cái Tí vội vàng ôm lấy thằng Dần và hôn luôn hai má thằng ấy. Vừa nói, nó vừa giàn giụa nước mắt: “Dần có thương chị không? Dần có nhớ chị không? u bán chị rồi Dần ở nhà chơi với Tỉu vậy. Nó khóc thì Dần dỗ nó, không được đánh nó đẩy nhé. Bao giờ nó lớn, thì Đần rủ sang nhà cụ Nghị với chị. Thôi Dần ở nhà, chị phải đi với u đây, chị không được về nữa đâu Dần ạ!” Dứt lời, cái Tí “khóc hu hu”, “cứ quấn quít thằng Dẩn, không muốn rời ra”. Nó hết lời “năn nỉ” chị Dậu để được ngủ và tâm sự với các em dù chỉ một lần sau cuối “Con nhớ em quá! Hay là u để con ở nhà một đềm nữa, để con ngủ thềm với em, để con nói chuyện với em. Sáng mai con đi sớm”. Tình thế càng cấp bách, cái Tí “hôn hít các em một lần nữa, rồi lủi thủi nó đội mè nón lèn đẩu và cắp gói vào nách” để bước đi “với hai hàng nước mắt ròng ròng”.

Xem thêm: Tả con hổ trong vườn thú

Đặc biệt, cái Tí là một đứa bé phải sớm chịu đựng nỗi đắng cay, khổ đau, bất hạnh đầu đời nhưng rất giàu đức hy sinh. Chỉ có bảy tuổi đời, một lứa tuổi thơ ngây hồn nhiên, trong sáng, lẽ ra cái Tí phải’ được cắp sách đến trường để làm quen với phấn trắng, bảng đen, với những nét chữ tròn vo, với bạn bè cùng lứa tuổi, với các thầy cô giáo vồ vàn kính yêu, nhưng nó sớm bị bán cho bọn nhà giàu chỉ vì cha nó thiếu một suất sưu. Khi chị Dậu – mẹ của nó nói: “Con chỉ được ăn ở nhà bữa nay nữa thôi” thì “mặt nó xám lại” giọng nói của nó trở nên “luống cuống”. Khi chị Dậu nói thêm một câu nữa trong xót xa nghẹn ngào “con sẽ ăn ở nhà cụ Nghị thôn Đoài” thì cái Tí thực sự rơi vào bi kịch. Nó “giẫy nẩy, giống như sét đánh bên tãi”, vừa oà khóc nức nở, vừa hỏi mẹ, vừa phân trần vì quá bất ngờ trước tin dữ: “U bán con thật đấy ư? Con van u, con lạy u, con còn bé bỏng, u đừng bán con đi, tội nghiệp! u để con ở nhà chơi với em con”. Thấy mẹ “chùi nước mắt”, bắt con chó cái lẫn con chó con bỏ vào rổ thưa, lấy “mẹt đậy và có lạt chằng chắc chắn”, cái Tí vui mừng như mỏ’ cờ trong bụng vì “vẫn tưởng những con vật ấy sẽ đi thế mạng cho mình, cho nên đã vững dạ ngồi im”. Nhưng nghe mẹ giục phải đi thì khuôn mặt nó bỗng trở nên nhếch nhác, mếu máo. Nó hỏi mẹ một lần nữa “U nhất định bản con đấy ư? u không cho con ở nhà nữa hả u?”. Tiếng kêu của nó bỗng cất lên não nề giữa đêm tối mênh mông của cuộc đời, đau xé lòng: “khốn nạn thăn con thế này! Trời ơi!”. Tiếng

Xem thêm: Tưởng tượng mình gặp người cháu trong bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt và kể lại câu chuyện ấy

kêu “Trời ơi!” của một em bé bảy tuổi thấu tận trời xanh. Và tiếng kêu ấy vọng đến cõi sâu hun hút trong tâm hồn độc giả, làm cho con tim độc giả nhói lên. Ruột gan đau như ai xé nát. Cuối cùng, cái Tí cũng hiểu được nỗi lòng của mẹ. Tiếng kêu “Trời ơi”, tiếng khóc của con bé không còn vang to lên nữa. Nó lần lượt nói những lời từ biệt các em. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời cái Tí biết hy sinh. Trong văn học Việt Nam xưa và nay, chắc có lẽ cái Tí là nhân vật khổ đau nhất trong tất cả các nhân vật trẻ em khổ đau. Vì lẽ đó, chúng ta thương yêu cái Tí nhiều hơn. Thật xót xa, ám ảnh làm sao trước hình ảnh cái Tí “lủi thủi” đội cái nón rách tả tơi lên đầu, tay cắp gói áo cũ vào nách, “lướt mướt khóc” cùng mẹ, cùng con chó “lẽo đẽo” bước đi đến nhà cụ Nghị trong cảnh bóng ngả chiều buông mà lòng mang theo nhiều kỷ niệm thân thương của người chị cả, của một thời tuổi nhỏ-. Đâu rồi những chuỗi ngày nô đùa vui vẻ bên đàn em bé bỏng? Đâu rồi những đêm ngủ chung với các em trong căn nhà tuy trống trước trống sau, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ấm áp? Đâu rồi nhữngf tháng năm sống với mẹ cha tuy bữa rau, bữa cháo, bữa khoai mà không thiếu tình thương cao chất ngất như núi, rộng mênh mông như biển Thái Bình?

Tóm lại, trong kiệt tác Tắt đèn cũng như trong trích đoạn Con có thương thầy, thương u, nhân vật cái Tí là một hình tượng trẻ thơ đẹp trong đau khổ. Càng đau khổ, tầm hồn cái Tí càng ngời sáng lung linh. Thật đúng như nhận xét của nhà văn Nguyễn Tuân: “Cả một chương X của Tắt đèn là dành cho cái Tí đó. Con bé ngoan quá, hiếu thảo quá. Ngô Tất Tố đã dành cho cái Tí những lời, những hình ảnh quý giá nhất trong từ vị từ ngữ của mình. Văn xuôi: thể truyện nói về trẻ em Việt Nam, cái chương X đó phải được xếp vào loại những trang đẹp tốt và cảm kích nhất cho thiếu nhi”.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi