05/07/2025
05/07/2025
05/07/2025
Bài thơ "Thiên Trường Vãn Vọng" (Thiên Trường Ngắm Cảnh Buổi Chiều) của tác giả đời Trần không chỉ là một bức tranh tĩnh lặng về buổi chiều tà nơi thôn dã, mà còn là tiếng vọng sâu lắng của tâm hồn, là sự hòa điệu tinh tế giữa con người và thiên nhiên. Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, tác giả đã phác họa nên một khung cảnh làng quê Việt Nam thanh bình, mộc mạc, đồng thời gợi lên những cảm xúc man mác, bâng khuâng khó tả trong lòng người đọc.
Ngay từ hai câu thơ đầu, ta đã cảm nhận được không khí bảng lảng, mơ hồ bao trùm lên toàn cảnh. "Thôn hậu, thôn tiền đạm tự yên" (Sau thôn, trước thôn nhạt tựa khói), tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh "đạm tự yên" (nhạt tựa khói) để miêu tả sự mờ ảo, nhòe nhoẹt của cảnh vật. Những xóm làng, dù ở phía trước hay phía sau, đều như chìm trong làn khói sương mỏng manh của buổi chiều tà. Cái "đạm" ấy không chỉ là màu sắc, mà còn là cảm giác về sự tĩnh lặng, vắng vẻ đang bao trùm không gian. Tiếp theo, câu "Bán vô, bán hữu tịch dương biên" (Nửa không, nửa có bên chiều tà) tiếp tục củng cố ấn tượng về sự mơ hồ, không rõ nét. Ánh hoàng hôn cuối ngày, yếu ớt và nhạt nhòa, chỉ còn le lói ở phía chân trời. Cảnh vật như "nửa có, nửa không" trong ánh chiều tà, khiến người đọc cảm nhận được sự mong manh, hư ảo của thời gian. Cách sử dụng cặp từ đối lập "bán vô - bán hữu" (nửa không - nửa có) càng làm tăng thêm sự huyền ảo, thi vị cho bức tranh. Hai câu thơ đầu không chỉ đơn thuần miêu tả cảnh vật, mà còn gợi ra một không gian trữ tình sâu lắng, khiến người đọc có cảm giác như đang lạc bước vào một giấc mơ.
Hai câu thơ sau, bức tranh làng quê trở nên sinh động hơn với những âm thanh và hình ảnh quen thuộc của cuộc sống thường nhật. "Mục đồng địch lý quy ngưu tận" (Trẻ chăn trâu thổi sáo dắt trâu về hết), tiếng sáo du dương của mục đồng vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, báo hiệu một ngày làm việc đã kết thúc. Hình ảnh những chú trâu thong thả trở về chuồng sau một ngày gặm cỏ trên đồng ruộng, gợi lên sự thanh bình, yên ả của làng quê. Từ "tận" (hết) nhấn mạnh sự kết thúc hoàn toàn, cho thấy bóng tối đang dần bao trùm, khép lại một ngày dài. Câu thơ cuối cùng, "Bạch lộ song song phi hạ điền" (Cò trắng từng đôi bay xuống ruộng), hoàn thiện bức tranh bằng một nét chấm phá nhẹ nhàng, tinh tế. Hình ảnh những cánh cò trắng muốt bay lượn trên cánh đồng, tạo nên một vẻ đẹp thanh khiết, tao nhã. Sự xuất hiện của "bạch lộ" (cò trắng) không chỉ làm cho bức tranh trở nên sống động hơn, mà còn mang đến một cảm giác thư thái, dễ chịu. Cặp từ "song song" (từng đôi) gợi lên sự hài hòa, cân đối, đồng thời thể hiện sự gắn bó, yêu thương trong cuộc sống.
Xuyên suốt bài thơ, ta cảm nhận được một tình yêu tha thiết dành cho quê hương, đất nước. Bằng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, tác giả đã tái hiện một cách chân thực và sinh động cảnh làng quê Việt Nam. Bài thơ không chỉ là một bức tranh phong cảnh, mà còn là một bức tranh tâm cảnh, thể hiện những cảm xúc sâu lắng, bâng khuâng của tác giả trước vẻ đẹp bình dị của quê hương. Sự thanh bình, yên ả của làng quê dường như đã xoa dịu những lo toan, bộn bề của cuộc sống, mang đến cho tâm hồn một sự thanh thản, an nhiên.
Tóm lại, "Thiên Trường Vãn Vọng" là một bài thơ tuyệt bút, thể hiện tài năng quan sát tinh tế và khả năng sử dụng ngôn ngữ điêu luyện của tác giả. Bức tranh làng quê trong bài thơ không chỉ là một cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, mà còn là biểu tượng cho sự thanh bình, yên ả của cuộc sống, là nguồn cảm hứng bất tận cho những ai yêu mến quê hương, đất nước. Bài thơ đã chạm đến những rung động sâu sắc trong lòng người đọc, khiến ta cảm nhận được vẻ đẹp bình dị mà thiêng liêng của làng quê Việt Nam. Đồng thời, nó cũng nhắc nhở chúng ta về giá trị của sự thanh bình, giản dị trong cuộc sống, và tình Bài thơ "Thiên Trường Vãn Vọng" (Thiên Trường Ngắm Cảnh Buổi Chiều) của tác giả đời Trần không chỉ là một bức tranh tĩnh lặng về buổi chiều tà nơi thôn dã, mà còn là tiếng vọng sâu lắng của tâm hồn, là sự hòa điệu tinh tế giữa con người và thiên nhiên. Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, tác giả đã phác họa nên một khung cảnh làng quê Việt Nam thanh bình, mộc mạc, đồng thời gợi lên những cảm xúc man mác, bâng khuâng khó tả trong lòng người đọc.
Ngay từ hai câu thơ đầu, ta đã cảm nhận được không khí bảng lảng, mơ hồ bao trùm lên toàn cảnh. "Thôn hậu, thôn tiền đạm tự yên" (Sau thôn, trước thôn nhạt tựa khói), tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh "đạm tự yên" (nhạt tựa khói) để miêu tả sự mờ ảo, nhòe nhoẹt của cảnh vật. Những xóm làng, dù ở phía trước hay phía sau, đều như chìm trong làn khói sương mỏng manh của buổi chiều tà. Cái "đạm" ấy không chỉ là màu sắc, mà còn là cảm giác về sự tĩnh lặng, vắng vẻ đang bao trùm không gian. Tiếp theo, câu "Bán vô, bán hữu tịch dương biên" (Nửa không, nửa có bên chiều tà) tiếp tục củng cố ấn tượng về sự mơ hồ, không rõ nét. Ánh hoàng hôn cuối ngày, yếu ớt và nhạt nhòa, chỉ còn le lói ở phía chân trời. Cảnh vật như "nửa có, nửa không" trong ánh chiều tà, khiến người đọc cảm nhận được sự mong manh, hư ảo của thời gian. Cách sử dụng cặp từ đối lập "bán vô - bán hữu" (nửa không - nửa có) càng làm tăng thêm sự huyền ảo, thi vị cho bức tranh. Hai câu thơ đầu không chỉ đơn thuần miêu tả cảnh vật, mà còn gợi ra một không gian trữ tình sâu lắng, khiến người đọc có cảm giác như đang lạc bước vào một giấc mơ.
Hai câu thơ sau, bức tranh làng quê trở nên sinh động hơn với những âm thanh và hình ảnh quen thuộc của cuộc sống thường nhật. "Mục đồng địch lý quy ngưu tận" (Trẻ chăn trâu thổi sáo dắt trâu về hết), tiếng sáo du dương của mục đồng vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, báo hiệu một ngày làm việc đã kết thúc. Hình ảnh những chú trâu thong thả trở về chuồng sau một ngày gặm cỏ trên đồng ruộng, gợi lên sự thanh bình, yên ả của làng quê. Từ "tận" (hết) nhấn mạnh sự kết thúc hoàn toàn, cho thấy bóng tối đang dần bao trùm, khép lại một ngày dài. Câu thơ cuối cùng, "Bạch lộ song song phi hạ điền" (Cò trắng từng đôi bay xuống ruộng), hoàn thiện bức tranh bằng một nét chấm phá nhẹ nhàng, tinh tế. Hình ảnh những cánh cò trắng muốt bay lượn trên cánh đồng, tạo nên một vẻ đẹp thanh khiết, tao nhã. Sự xuất hiện của "bạch lộ" (cò trắng) không chỉ làm cho bức tranh trở nên sống động hơn, mà còn mang đến một cảm giác thư thái, dễ chịu. Cặp từ "song song" (từng đôi) gợi lên sự hài hòa, cân đối, đồng thời thể hiện sự gắn bó, yêu thương trong cuộc sống.
Xuyên suốt bài thơ, ta cảm nhận được một tình yêu tha thiết dành cho quê hương, đất nước. Bằng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, tác giả đã tái hiện một cách chân thực và sinh động cảnh làng quê Việt Nam. Bài thơ không chỉ là một bức tranh phong cảnh, mà còn là một bức tranh tâm cảnh, thể hiện những cảm xúc sâu lắng, bâng khuâng của tác giả trước vẻ đẹp bình dị của quê hương. Sự thanh bình, yên ả của làng quê dường như đã xoa dịu những lo toan, bộn bề của cuộc sống, mang đến cho tâm hồn một sự thanh thản, an nhiên.
Tóm lại, "Thiên Trường Vãn Vọng" là một bài thơ tuyệt bút, thể hiện tài năng quan sát tinh tế và khả năng sử dụng ngôn ngữ điêu luyện của tác giả. Bức tranh làng quê trong bài thơ không chỉ là một cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, mà còn là biểu tượng cho sự thanh bình, yên ả của cuộc sống, là nguồn cảm hứng bất tận cho những ai yêu mến quê hương, đất nước. Bài thơ đã chạm đến những rung động sâu sắc trong lòng người đọc, khiến ta cảm nhận được vẻ đẹp bình dị mà thiêng liêng của làng quê Việt Nam. Đồng thời, nó cũng nhắc nhở chúng ta về giá trị của sự thanh bình, giản dị trong cuộc sống, và tình yêu sâu sắc đối với quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời