
30/04/2023
hoai thuong
30/04/2023
07/10/2024
Lê PhátĐam mê là nguồn động viên mạnh mẽ giúp con người vượt qua khó khăn, phấn đấu và phát triển bản thân. Đối với tôi, đam mê là sự yêu thích và hứng thú với việc vẽ, chụp ảnh và tình nguyện.
Vẽ và chụp ảnh là hai sở thích mà tôi đã nuôi dưỡng từ nhỏ. Tôi thích sáng tạo, thể hiện cảm xúc và suy nghĩ của mình thông qua những bức tranh và bức ảnh. Mỗi lần cầm bút lên giấy, tôi như đắm chìm trong thế giới riêng, quên hết mọi lo toan và áp lực cuộc sống. Vẽ và chụp ảnh giúp tôi thư giãn, tạo ra những tác phẩm đẹp mắt và độc đáo, là cách tôi thể hiện bản thân và giao lưu với mọi người.
Ngoài ra, tôi cũng rất đam mê hoạt động tình nguyện. Tôi tin rằng việc giúp đỡ người khác không chỉ mang lại niềm vui và hạnh phúc cho bản thân mà còn lan tỏa tình yêu thương và sự đồng cảm đến với cộng đồng xung quanh. Tình nguyện giúp tôi học hỏi, trải nghiệm và phát triển kỹ năng xã hội, từ đó trở thành một con người tốt hơn và có ý nghĩa hơn trong cuộc sống.
Tổng hợp lại, đam mê với vẽ, chụp ảnh và tình nguyện đã giúp tôi trở nên tự tin, sáng tạo và có ý nghĩa hơn trong cuộc sống. Đó là nguồn động viên lớn lao giúp tôi vượt qua mọi thách thức và phấn đấu hướng tới ước mơ của mình. Đam mê không chỉ là niềm vui cá nhân mà còn là sức mạnh lớn lao giúp con người trở nên tốt hơn và hạnh phúc hơn.
30/04/2023
Đối với riêng tôi thì có lẽ đam mê bắt nguồn từ sở thích, càng thích nhiều càng đào sâu tìm hiểu, lâu dần sở thích ấy trở nên khác biệt, nổi trội và được yêu thích hơn tất cả các sở thích khác, tạo cho tôi cảm giác muốn phát triển và duy trì sở thích ấy, không thứ gì hay sở thích nào khác thay đổi được. Với tôi, đam mê ấy là Vẽ.
Tôi thích vẽ từ khi còn khá nhỏ, tôi luôn muốn vẽ, vẽ ở khắp mọi nơi, vẽ những người, những thứ mà tôi yêu quý hay tưởng tượng ra, vẽ trên vở tập vẽ, trên tường, trên sân, trên giấy nháp và cả trên sách toán, văn, tập viết hay bất kì thứ gì có thể vẽ lên. Ngay từ khi mới vào lớp 1, môn học mà tôi mong chờ nhất đã luôn là tiết mỹ thuật.
Thế nhưng, gia đình tôi lại không muốn tôi thích vẽ. Khi tôi mới bắt đầu vẽ, tôi luôn được khuyến khích, nhưng khi tôi bắt đầu yêu vẽ hơn tất cả những môn học còn lại, bố mẹ bắt đầu ngừng khuyến khích và ngăn cấm tôi. Bắt đầu học cấp 2, gần như tôi luôn phải vẽ trong tình trạng dấu giếm, tôi vẫn luôn thích vẽ, nhưng khi ấy, theo định hướng của người lớn, vẽ chỉ để giải trí, chỉ là một môn học phụ, không phải là thứ cần chú trọng như toán hay văn. Tôi thì vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ dám vẽ khi bố mẹ vắng nhà và cố gắng chăm chỉ học những môn học mà người lớn cho rằng là sau này có ích. Cũng may, khi ấy, ngoài vẽ tôi còn một hứng thú đặc biệt với sinh học, vậy là chuyển qua định hướng vào lớp chuyên sinh trường chuyên của thành phố với mục tiêu cao nhất là thi đại học vào ngành dược. Có lẽ, tương lai cũng đã vẽ sẵn để tôi hướng tới.
Thế nhưng, mọi thứ thay đổi khi tôi trượt lớp chuyên cấp 3 với điểm số suýt soát. Thất vọng và căng thẳng vì thay đổi môi trường mới, không đạt được mục tiêu ban đầu, lại thêm tư duy toán lí hóa khá yếu nên vào lớp 10, điểm số, lực học dù tôi cố gắng bao nhiêu cũng vẫn tụt xuống không phanh. Sự chán nản, căng thẳng, thất vọng về bản thân khiến tôi tìm lại với những trang giấy và chiếc bút chì. Tôi lại vẽ. Không hiểu sao mỗi khi vẽ tôi lại cảm thấy thoải mái mà say mê vô cùng.
Sau khi học gần hết lớp 10, nhờ một hội trại tư vấn tuyển sinh cho các anh chị lớp 12 mà tôi chính thức định hướng lại cho bản thân mình. Tôi muốn thi mỹ thuật ! Tôi nói với bố mẹ tôi về định hướng ấy. Theo lẽ thường tình, như đa số những ông bố bà mẹ khác, bố mẹ tôi phản đối. Lý do của sự phản đối ấy tôi cũng hiểu, bố mẹ tôi chỉ là công nhân, đồng lương khá ít ỏi, nuôi hai chị em tôi ăn học cũng đã chật vật lắm rồi, bố mẹ luôn muốn hai chị em học thật giỏi để sau này không phải khổ như bố mẹ. Mà những môn học bố mẹ cho là có tương lai vẫn luôn là toán, lí, hóa, văn, anh, sinh… Luôn không có chỗ cho vẽ. Hơn nữa, học phí để ôn thi mỹ thuật là một khoản tiền không hề nhỏ và mọi người vẫn luôn nghĩ, học vẽ sau này chỉ có thể làm họa sĩ, sự hiểu biết về ngành này chỉ có vậy, gia đình cũng không có ai làm hay học bất kì thứ gì về nghệ thuật . Sự ngăn cấm của bố mẹ có lẽ là sự lo lắng cho tương lai của tôi thì đúng hơn.
Nhưng khi định hướng thi vào mỹ thuật, tôi thực sự quyết tâm hơn rất nhiều, tìm được một định hướng mà mình thực sự thích, thực sự muốn theo đuổi, không có cảm giác căng thẳng hay chán chường như khi học các môn học văn hóa khác làm tôi kiên quyết hơn rất nhiều. Tôi tìm thêm các thông tin để thuyết phục bố mẹ. sau một thời gian khá dài, kết thúc lớp 10 với kết quả học tập khá bi đát do không chịu học, chỉ toàn vẽ, nghỉ gần hết 2 tháng hè thì mẹ tôi cũng đồng ý cho tôi học vẽ. Bố thì vẫn không hài lòng khi tôi đòi thi mỹ thuật thay vì cố gắng theo đuổi định hướng ban đầu là trường dược. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng được học vẽ. Như được đặt vào đúng chỗ, tôi bị cuốn vào những buổi học chiều và tối, dường như tôi chỉ thực sự sống khi đi học vẽ, còn thời gian học văn hóa trên lớp chỉ như là một điều bắt buộc.
Duy Ngoc
11/05/2023
30/04/2023
Đố các bạn biết nhà bác học nào từng bị thầy giáo từ chối vào lớp với lý do cậu bị thiểu năng trí tuệ? Đó chính là nhà bác học lừng danh thế giới Thomas Edison. Ngày nay chúng ta nhắc về ông như một nhà phát minh lỗi lạc, một biểu tượng của trí tuệ và thành công. Thế nhưng tuổi thơ của ông lại gắn liền với một chuỗi những thất bại. Các giáo viên trong trường ruồng bỏ và coi Edison là đứa trẻ đần độn “không thể dạy dỗ được”; cha của ông thì cho rằng Edison có vấn đề về thần kinh và chậm phát triển, mãi tới 4 tuổi mới bắt đầu biết nói; bác sĩ gia đình thì e ngại rằng trí não của Edison bị tổn hại từ thuở lọt lòng; bản thân ông cũng là đứa trẻ yếu ớt và hay đau ốm, đến mức người ta lo sợ rằng Edison sẽ không thể sống tới tuổi trưởng thành… Nhưng rất may mắn là Edison lại có một người mẹ thật tuyệt vời, chính bà ấy đã đánh thức dậy con người tài năng với những niềm đam mê đến cuồng nhiệt của Edison.
Nhà bác học lừng danh ấy là một trong những tấm gương sáng ngời cho những người đang theo đuổi ước mơ và đam mê của cuộc đời mình. Ông là một minh chứng rất xác thực, rất thực tế cho câu nói: Theo đuổi đam mê, thành công sẽ chạy theo bạn. Các bạn nghĩ gì về thầy Thomas Edison nhỉ? Một cậu học trò từng bị thầy giáo đuổi học và kết luận rằng cậu bị đần độn, bị thiểu năng trí tuệ, rằng không thể nào đào tạo, dạy dỗ được. Nhưng điều gì đã làm nên một Thomas Edison vĩ đại của nền văn minh nhân loại với hàng loạt những phát minh tiên tiến, hiện đại? Đó chính là niềm đam mê. Bởi đam mê, nên ông chẳng ngại ngần khi bị thầy giáo đuổi, khi phải nghỉ học và ở nhà học với mẹ. Nhiều người nói rằng, chính mẹ ông là người đã làm nên một Thomas Edison lẫy lừng cho nhân loại.
Như vậy, với niềm đam mê và lòng quyết tâm đến cùng, Thomas Edison đã trở thành một nhà bác học lừng danh thế giới. Còn các bạn thì sao? Các bạn cũng đam mê, nhưng tại sao lại không thành công ư? Có bạn nào đặt ra câu hỏi như vậy không nhỉ? Và thực tế đúng là có nhiều bạn trong lòng tràn đầy niềm hăng say đấy, nhưng vẫn không thể nào bước được đến thành công. Hãy bình tĩnh, chúng ta cùng nhìn nhận lại nhé. Thứ nhất, lòng đam mê là gì? Là sự yêu thích một công việc nào đó trong suốt cả một quá trình. Đây mới chính là mấu chốt của vấn đề. Bởi nếu chỉ yêu thích trong chốc lát thôi, chỉ hăng say một chút thôi thì đó chưa phải là đam mê, mà chỉ là sự ngẫu hứng nhất thời. Hết vui, hết thích, bạn cũng chẳng còn hứng thú với nó nữa.
Thứ hai, niềm đam mê phải đi kèm với sự hiểu biết. Nếu chưa hiểu biết, phải chịu khó học hỏi, tìm hiểu. Nếu không, sự đam mê kia sẽ chính là lưỡi dao giết chết bạn ngay trong chốc lát. Như vậy, một khi đã đam mê là phải sáng suốt, phải kiên trì và quyết tâm đi đến tận cùng. Chỉ có như vậy, thành công không những đến với bạn mà còn “đuổi theo” bạn.
Nhưng nói dễ lắm, thực hiện mới khó. Trước hết, bạn hãy xác định mục tiêu của mình. Tôi ví dụ luôn nhé. Sắp tới, bạn chuẩn bị kỳ thi đại học rồi, bạn thích ngành nghề gì, hãy lựa chọn trường có ngành nghề ấy cho phù hợp. Cố gắng học hành, ôn thi thật tốt, luyện làm các dạng đề bài đa dạng, phong phú để mở mang kiến thức, để nâng cao trí não tư duy, sáng tạo. Hãy bỏ qua hết những thú vui, những cuộc chơi điện tử thâu ngày, thâu đêm. Ừ thì đánh thắng trận đế chế vui thật đấy, nhưng bạn phải hiểu rằng nó chỉ là trò chơi, là mạng ảo, là giải trí chứ không giúp ích gì cho tương lai của bạn nên bạn không được sa đà, không được dành niềm đam mê của mình vào những trò vô bổ ấy. Thay vì ngồi cả đêm cày trong quán nét, hãy nghĩ đến những khoản tiền lớn, những lời khen ngợi, những niềm vui hân hoan khi sau này bạn có một công việc tử tế, ổn định và đúng với sở thích của mình, kiếm được một khoản tiền kha khá hàng tháng. Đó mới chính là mục tiêu, là hướng đi mà bạn đang cần phải đi đến.
Vì vậy, hãy thức tỉnh, hãy đánh thức niềm đam mê trong chính con người mình, xác định mục tiêu và tư tưởng. Có kiên trì, có cố gắng, tôi tin chắc chắn chúng ta sẽ thành công!
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13/12/2025
13/12/2025
Top thành viên trả lời