
06/05/2023
06/05/2023
Đoạn thơ trên của Trần Đăng Khoa mang đậm tính tượng trưng với sự kết hợp giữa thiên nhiên và con người, mô tả về cuộc sống của những người lính đang sống trên đảo xa xôi của quê hương.
Đầu tiên, trong đoạn thơ được miêu tả một hình ảnh rất đặc trưng của một đảo, với đá san hô và tấm tôn. Tuy nhiên, chúng lại được mô phỏng như thành sân khấu, khiến cho hình ảnh trở nên sống động và đầy tính thẩm mỹ. Các cánh gà được chôn dưới đất, hình ảnh này cho ta cảm giác rằng những sinh vật trên đảo này đã chết để phục vụ cho người dân.
Tiếp theo, đoạn thơ diễn tả về một cảm giác cô độc, bị cô lập, vì nơi đây không có bóng dáng của phông màn, cho dù gió Trường Sa vẫn đang thổi mạnh. Sự cô đơn này được thể hiện rõ ràng hơn khi các đá củ đậu bay như lũ chim hoang, tượng trưng cho sự cô đơn và bị bỏ rơi. Tuy nhiên, những chiến hữu đã sẵn sàng để bắt đầu và họ là những người mở màn cho mây nước, mang lại cho chúng ta một tia hy vọng, một điểm nhấn lạc quan.
Tổng thể, đoạn thơ của Trần Đăng Khoa có tính tượng trưng cao, nó không chỉ mô tả về cuộc sống của người lính trên đảo mà còn tượng trưng cho một cuộc đời đầy những khó khăn và cô đơn. Tuy nhiên, tác giả đã thể hiện rõ ràng sự hy vọng và niềm tin vào tương lai qua những lời hát tình ca của những chiến hữu.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời