07/11/2023
07/11/2023
Thiên nhiên trong truyện ngắn “Bến quê” không mang vẻ đẹp như thiên nhiên trong nhiều thi phẩm khác mà ta đã được biết. Nếu như trong các tác phẩm Cô Tô của Nguyễn Tuân, Sang thu của Hữu Thỉnh, Đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận, hay Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long… cảnh thiên nhiên đẹp rực rỡ, lung linh, huyền ảo, mộng mơ được cảm nhận qua tâm hồn rung cảm của người nghệ sĩ thì trong truyện ngắn Bến quê, bằng nghệ thuật ngôn từ độc đáo, thiên nhiên hiện lên dung dị hơn qua cảm nhận của một người con quê hương.
Đoạn truyện đã thể hiện rõ cái cảm quan hiện thực của người viết – một cái nhìn thiên nhiên, khung cảnh rất đời, rất gần gũi. Trong những giây phút cuối đời, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận thấy những thay đổi rất nhỏ nhặt như “những cánh hoa bằng lăng dường như thẫm mầu hơn- một màu tím thẫm như bóng tối” Những tia nắng sớm đang từ từ di chuyển từ mặt nước lên những khoảng bờ bãi bên kia sông, và cả một vùng phù sa lâu đời của bãi bồi bên kia sông Hồng lúc này đang phô ra trước khung cửa gian gác nhà Nhĩ một một thứ màu vàng thau xen lẫn màu xanh non- những màu sắc thân thuộc quá như da thịt, như hơi thở của đất màu mỡ ». Những sắc màu thân thuộc như khí trời, hơi thở, gần gũi như đời sống nhưng dường như lần đầu tiên Nhĩ mới nhận ra, mới thấm thía hết vẻ đẹp của nó. Phải chăng, trong cuộc sống bình dị cũng có những nét đẹp của nó nhiều khi không dễ nhận ra. Trong câu hỏi anh hỏi vợ: “Đêm qua em có nghe thấy tiếng gì không ?” Ta bắt gặp những âm thanh quen thuộc mà bình thường Nhĩ cũng chẳng bận tâm, nhưng giờ đây với anh nó thật thân thuộc và quý giá biết bao ! Hình ảnh cánh buồm nâu cứ trở đi trở lại trên con sông như đọng lại trong tâm tưởng của Nhĩ, anh quá hiểu rằng mình chỉ có thể sang bờ đất mơ ước trong tâm tưởng mà thôi.
Cánh buồm tượng trưng cho sự nghèo đói của quê hương được nhìn dưới con mắt đầy tình yêu thương và xót xa của Nhĩ. Mảnh vá trên cánh buồm hay trên tấm áo của Liên…. đó là tất cả hình ảnh quê hương gần gũi, yêu thương mà nặng trĩu niềm xót xa, thương cảm. Hình ảnh quê hương trong văn học Việt Nam vốn hiện lên với nét đẹp rất thơ mộng… Trên trang văn của Nguyễn Minh Châu thì khác hẳn, quê hương vất vả tiêu điều, trong sự tần tảo sớm hôm. Đằng sau sự gắn bó với quê hương, với bờ bãi bên kia sông gần gũi mà xa lắc, ẩn dưới nó là nỗi niềm day dứt gần như xót xa. Cái nhìn thiên nhiên của Nhĩ là một cái nhìn rất hiện thực, rất đời, rất tỉnh táo mà chan chứa tình yêu thương da diết. Giờ đây, trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, Nhĩ mới thấm thía. Anh đang cố gắng bấu chặt tay vào cửa sổ như bám chặt lấy niềm hạnh phúc cuối cùng. Anh run lên trong nỗi xúc động, nỗi mê say đầy đau khổ. Phải chăng lúc này, ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh như tờ giấy ? Phải chăng anh đang cảm nhận được sự ngắn ngủi của đời người ? Vì thế anh lấy hết sức “đu mình, nhô người ra ngoài cửa sổ” như để được đến gần hơn với miền đất mơ ước. Cánh tay gầy guộc như khẩn thiết ra hiệu cho con trai thực hiện niềm mong ước cuối cùng này của mình hay như muốn chạm vào, muốn với đến miền đất mơ ước ? Cánh tay vẫy vẫy đó cũng như đang vẫy chào con đò, tạm biệt con đò quen thuộc đã chở nặng mơ ước của Nhĩ, con đò đã đưa Nhĩ sang sông trong tâm tưởng, với niềm mê say đầy đau khổ với quê hương, với cuộc sống. Cái vẫy tay ấy như lời vĩnh biệt của anh, vĩnh biệt tất cả những gì là thân thuộc, gần gũi, những nét đẹp vĩnh hằng của đời sống mà nhiều khi những bận rộn lo toan, mục đích của cuộc sống đã che lấp khiến cho chúng ta không dễ nhận ra, khi nhận ra thì cũng là lúc anh phải xa lìa.
Đó cũng là lời nhắc nhở đầy xót xa, day dứt của Nguyễn Minh Châu tới tất cả chúng ta: hãy sống có ích, đừng sa đà vào những điều vòng vèo, chùng chình, những cám dỗ, hãy dứt ra khỏi nó để hướng tới một cuộc sống tốt đẹp, hãy dứt khỏi nó để hướng tới những giá trị đích thực, vốn giản dị, gần gũi và bền vững của gia đình và quê hương.
29/08/2025
Nguyễn Minh Châu là một trong những cây bút văn xuôi tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Nếu như giai đoạn trước năm 1975 ông tập trung phản ánh hiện thực chiến tranh và hình ảnh người lính, thì sau 1975, ngòi bút của ông chuyển hướng mạnh mẽ sang những vấn đề nhân sinh, triết lí đời sống. Truyện ngắn Bến Quê là minh chứng rõ nét, thể hiện chiều sâu suy tư và phong cách nghệ thuật đặc sắc của nhà văn. Qua đoạn trích, người đọc không chỉ xúc động trước tâm trạng, cảnh ngộ của nhân vật Nhĩ mà còn cảm nhận được những nét nghệ thuật độc đáo đã tạo nên sức sống lâu bền cho tác phẩm.
Trước hết, thành công nghệ thuật nổi bật trong Bến Quê là nghệ thuật xây dựng tình huống truyện giàu ý nghĩa triết lí. Tình huống “nghịch lí” – Nhĩ sau bao năm phiêu bạt khắp nơi, khi trở về lại nằm liệt trên giường bệnh, chỉ còn biết ngắm nhìn bến sông quê nhà mà chưa bao giờ đặt chân tới – đã khơi dậy những suy ngẫm sâu sắc. Qua đó, tác phẩm gợi ra nghịch lí phổ quát trong đời người: con người ta thường khao khát những miền xa lạ mà không nhận ra vẻ đẹp bình dị, gần gũi quanh mình. Nghệ thuật tình huống ấy vừa độc đáo, vừa gắn với tư tưởng triết lí nhân sinh.
Thứ hai, Bến Quê giàu chất trữ tình, thể hiện qua ngôn ngữ giàu sức gợi và hình ảnh thiên nhiên quê hương. Bến sông, bãi bồi, sắc tím của hoa bằng lăng, màu vàng thau của bãi ngô… được miêu tả bằng ngôn từ tinh tế, gợi cảm. Thiên nhiên không chỉ là phông nền mà còn trở thành một nhân vật, mang ý nghĩa biểu tượng về cội nguồn, về những giá trị bền vững của đời sống. Qua nghệ thuật miêu tả cảnh vật, ta thấy tình yêu quê hương sâu nặng của tác giả cũng như khát vọng hòa mình vào đời sống bình dị của nhân vật Nhĩ.
Bên cạnh đó, thành công nghệ thuật của truyện còn thể hiện ở ngôn ngữ đối thoại và độc thoại nội tâm. Những lời đối thoại ngắn gọn của Nhĩ với Liên, với con trai, xen kẽ với những dòng suy tưởng của ông đã phác họa rõ tâm trạng dồn nén, trăn trở, khát vọng chưa thành. Đặc biệt, nghệ thuật độc thoại nội tâm giúp người đọc đi sâu vào thế giới tinh thần của nhân vật, đồng thời cũng mở ra những triết lí nhân sinh sâu xa về thân phận và kiếp người.
Ngoài ra, Bến Quê còn hấp dẫn bởi nghệ thuật biểu tượng. Hình ảnh bến sông, bãi bồi, chuyến đò ngang không chỉ là khung cảnh thực mà còn là biểu tượng cho cội nguồn, cho những điều gần gũi, thân thiết trong cuộc đời mà con người nhiều khi lãng quên. Cái “bến quê” ấy trở thành biểu tượng của quê hương, của hạnh phúc giản dị, của những chân lí đời sống muôn đời.
Từ tình huống truyện, ngôn ngữ giàu chất trữ tình, nghệ thuật biểu tượng, đến độc thoại nội tâm tinh tế, Nguyễn Minh Châu đã tạo nên một Bến Quê vừa sâu sắc vừa giàu cảm xúc. Vẻ đẹp nghệ thuật của truyện gắn liền với vẻ đẹp tư tưởng: một triết lí nhân sinh giản dị mà sâu xa – hãy biết trân trọng những điều bình dị quanh ta, đừng để khi nhận ra thì đã muộn màng.
Tóm lại, Bến Quê không chỉ là một truyện ngắn giàu giá trị nhân sinh mà còn là minh chứng tiêu biểu cho nghệ thuật truyện ngắn Nguyễn Minh Châu thời kì đổi mới. Vẻ đẹp nghệ thuật của tác phẩm góp phần đưa Nguyễn Minh Châu trở thành “người mở đường tinh anh và tài hoa” của văn học Việt Nam hiện đại, để lại cho bạn đọc bao dư âm lắng đọng và những suy ngẫm sâu xa về cuộc đời.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
29/08/2025
28/08/2025
Top thành viên trả lời