20/02/2024
20/02/2024
Câu 1. Bài thơ được viết theo thể thơ năm chữ.
Câu 2. Nhân vật trữ tình trong bài thơ là nhân vật tôi – người lữ khách.
Câu 3. Tìm những từ ngữ miêu tả cảnh chiều trong bài thơ:
Chiều chậm đưa chân ngày
Màu chiều khó làm khuây
Tiếng buồn vang trong mây
Câu 5. Nhân hóa: đưa chân
→ Tác dụng: Làm câu thơ thêm sinh động.
Câu 6. Tôi là lữ khách/ Màu chiều khó làm khuây nghĩa là được hiểu là bức chân dung về một chủ thể ẩn đã phần nào hé mở qua lời giới thiệu “Tôi là người lữ khách”. “Người lữ khách” tạo dáng vẻ cô độc, không một nơi chốn ổn định. Lữ khách chứ không phải lữ hành. Người lữ hành dù sao cũng gợi chốn dừng chân, vẫn có một bến bờ để đi đến. “Lữ khách” như một người lang thang vô định, chưa biết đi về đâu và dừng chân ở đâu.
Câu 7. Tâm trạng của nhân vật trữ tình: nỗi cô đơn của một người con xa quê, nhớ nhà.
Câu 8.
Khi viết về những kỉ niệm tuổi thơ “Trong bóng rừng”, Hồ Dzếnh đã từng nói như vậy, và dường như nỗi “thương nhớ mênh mông” ấy đã trở thành âm hưởng chủ đạo trong các bài thơ của tác giả. Bài thơ “Chiều” là một nốt nhạc trầm trong bản nhạc buồn buồn xa vắng ấy.
Bao buồn bã, bao nỗi cô đơn như gói lại trong từ “sầu ấy”. Không phải là nỗi sầu bâng quơ. Nó như được dồn lại, nén lại từ lớp lóp những nỗi buồn của nhân gian từ quá khứ đến hiện tại. “Sầu vạn cổ”: từ gốc Hán - Việt, phải chăng đây là nỗi buồn, nhớ về quê hương, về vùng Quảng Châu xa xôi chưa một lần tác giả được đặt chân đến?. Đọc hai câu thơ, ta bỗng chạnh nhớ đến hình ảnh người chinh phụ với nỗi sầu, muộn gặm nhấm từng đêm:
“Sầu đã nặng hãy chồng làm gối
Muộn đã đầy hãy thổi làm cơm”
Câu thơ đã khiến ta xót xa thương cảm cho một kiếp người giờ lại khiến cho ta hiểu thêm, đớn đau thêm cho nỗi “sầu vạn cổ” của nhân vật trữ tình. Chỉ trong một buổi chiều dần muộn, tất cả nỗi sầu từ quá khứ đến hiện tại bỗng dồn tự về, trào dâng trong lòng người. Bài thơ không tả lại cảnh chiều rõ rệt, không nói rõ về tâm trạng, chỉ biết nhớ, buồn, sầu. Ta như cảm thấy mình đang lạc bước vào một buổi chiều với sắc nắng nhợt nhạt, thoi thóp, sự sống chuyển động yếu ớt “ngây ngây”; “quên cất cánh”. Khắp không gian là giăng mắc bởi lớp lớp buồn, sầu. Nỗi buồn lan toả từ tâm trạng của nhân vật trữ tình, thấm vào cảnh vật. Cảnh vật dường như cũng mang tâm trạng buồn, tác động vào hồn người. Lòng người buồn, cảnh vật gợi buồn nên nỗi buồn được khuyếch trương lên khiến nó chất ngất, bít bùng như muốn bao phủ, muốn nuốt nhân vật trữ tình vào vòng xoáy ảo não của nó, khiến bất kì ai trong hoàn cảnh đó cũng phải thốt lên đau đáu:
“Có phải sầu cô vạn
Chất trong hồn chiều nay?”.
Câu hỏi để khẳng định lại tâm trạng. Hỏi để tô đậm thêm vẻ ảo não của buổi chiều.
Đến với trào lưu “Thơ mới” ta như đắm chìm trong nỗi buồn, của cá nhân, của thời đại. Đến với bài “Chiều”, ta lạc vào tâm trạng buồn không rõ của ai, cũng không rõ sao nhưng lại nặng trĩu lòng.
Thơ của Hồ Dzếnh mãi như tâm hồn của một người con Trung Quốc sinh ra trên sóng nước Việt Nam, mãi như lòng sông sâu rộng luôn giấu trong đó lòng nó bao tâm sự khó giãi bày
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
13/06/2025
Top thành viên trả lời