29/02/2024
Ngọc Anh
29/02/2024
29/02/2024
Đến với thơ Xuân Diệu, không chỉ là tình yêu mà trong thơ ông còn phảng phất những nét vu vơ, nhẹ nhàng rất lãng mạn mang lại cho người đọc những cảm xúc bâng khuâng. Với bài thơ "Chiều" ta bắt gặp hình ảnh một điều vu vơ như thế đấy, thoảng đâu đây như xa, như gần mênh mang lắm giữa chiều, với mây trời phiêu lãng, tâm hồn ta thả rong chơi chốn vô dịnh để thảng thốt nhận ra" ta buồn không hiểu vì đâu?'' có những nỗi buồn như thế đó, nhẹ lắm trôi đi tưởng chừng như không có thật mà lại rất thật bởi cái hình ảnh câu thơ như hỏi, như ngạc nhiên ấy. Người buồn từ những điều vu vơ không định hình như thế ở câu thơ đầu, thì đến đây cái nỗi buồn đó đã có hình dạng cụ thể hơn từ trong chiếc lá, trong giọt sương, trong những làn hương đưa để tô đậm nỗi buồn trong chiều dù rất mong manh. Bằng câu thơ mang đầy tính ẩn dụ mà dẫn dắt người đọc vào một nỗi buồn từ chỗ vu vơ thành một nỗi niềm day dứt, buồn mênh mang. Có khi nào ta ở trong hoàn cảnh như thế, buồn như thể chùng xuống theo chiều, buồn lắng đọng cả không gian, nỗi buồn hòa vào thiên nhiên, hòa vào trời mây những điều mong manh lắm... chỉ nghe ý chừng như thế mà chạnh lòng buồn khôn nguôi. Nỗi buồn nhẹ lắm, mong manh như sợi tơ khiến cho nó trở nên quý giá biết nhường nào bởi những điều dễ mất, dễ tan như thế tỏa lan, nhuộm kín cả chiều đấy chiều ơi!
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
29/08/2025
28/08/2025
Top thành viên trả lời