28/03/2024
28/03/2024
Tôi nằm im trong lòng đất chờ đợi nàng xuân xinh đẹp, dịu dàng đến tỏa những tia nắng ấm áp xuống trần gian để tôi có thể bừng tỉnh và ló đầu ra ngoài.
Vậy là ròng rã ba tháng ngủ đông rét mướt đã qua đi. Nàng xuân lại trở về bên bộ quần áo xanh nõn nà, bước xuống với sự kiêu hãnh, tự hào vì chính mình là mùa mang lại sự sinh sôi nảy nở cho hạt mầm, mang lại sự vươn dậy cho lộc non chồi biếc. Mùa xuân tỏa những tia nắng ấm áp, dịu dàng đưa bàn tay vỗ về gọi tôi tỉnh giấc. Chao ôi! Vậy là tôi đã được trở lại rồi. Quang cảnh nơi tôi ở thật thơ mộng và đẹp đẽ.
Bầu trời trong xanh, bao la rộng lớn. Những chị mây trắng vắt vẻo bay lượn trên bầu trời. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua chào đón mùa xuân đến. Trên vòm cây chim chóc gọi nhau tới, đàn đàn lũ lũ, lượn lên rồi lại lượn xuống. Tiếng hót líu lo bắt đầu vang lên. Những cánh én tươi mừng gọi nhau họp tụ. Khắp nơi đều rộn ràng sắc xuân. Từ trước, tôi quen trong bóng tối mà giờ đây được vươn ra ngoài ánh sáng nên đối với tôi mọi vật đều tuyệt đẹp và huyền diệu như một thiên đường. Những tia nắng ban mai mỏng và đẹp như những sợi kim tuyến óng ảnh trải dài khắp mặt đất. Như đang nhảy nhót trên hai lá nhỏ của tôi.
Tôi quay sang nói chuyện với mẹ:
"Mẹ ơi, lúc nào con mới có thể cao lớn được như mẹ nhỉ ?"
Mẹ tôi cười rồi nói:
"Sẽ có một ngày nào đó con của mẹ sẽ lớn lên, cao hơn, khỏe hơn, mà thậm chí con còn cao hơn mẹ cơ."
"Con mong mình sẽ lớn lên khám phá mọi thứ xung quanh hơn nữa con cũng muốn mang lại cho con người không khí trong lành mẹ à." Tôi đáp
Mẹ ôm tôi vào lòng mà nói:
" Con sẽ làm được thôi, chỉ cần con cố gắng nỗ lực sẽ làm được. Con đúng là con của mẹ."
Mẹ con tôi đang nói chuyện vui vẻ bên nhau thì có một nhóm bạn học sinh chừng lớp 6 lớp 7 đi đến. Trông vẻ mặt các bạn như đang tức giận một điều gì đó. Tôi đang ngỡ ngàng rồi định quay sang hỏi mấy chị hoa mười giờ, hoa giấy,.. bên cạnh thì một bạn nam nói lớn :
" Chúng mày thấy sao? Chỉ vì mình không tưới bồn cây mà con lớp trưởng gắt gỏng mà còn mắng bọn mình. Bây giờ tao chỉ muốn phá nát cái bồn cây lớp mình thôi."
Tôi nghe thấy mà tâm trạng buồn thiu. Một số bạn nhỏ bây giờ có những suy nghĩ phá hoại môi trường mà chẳng nghĩ đến hậu quả gì. Rồi một bạn nữa lại nói:
" Tao chỉ mong cô giáo thay đổi lớp trưởng. Chứ cứ để bạn này lên làm lớp trưởng thì ngày nào chúng ta cũng bị mắng."
Bạn đó vừa dứt lời thì cậu học sinh đi đằng sau la lớn:
"Chúng mày cứ để tao xử lý."
Nói xong, cậu ta cầm kéo cắt các mầm hoa hồng mới nhú xung quanh tôi. Rồi quay sang giẫm lên thân hình bé nhỏ mới chào đời của tôi.
Các bạn biết không? Chúng tôi có thể làm cho bầu trời không khí trở nên trong lành. Làm cho mọi vật trở nên mát mẻ, chúng tôi ngăn cản gió, bụi; điều hòa các luồng khí hậu trên trái đất. Không những thế, chúng tôi còn làm giảm tiếng ồn, phân tán nguồn nhiệt, tạo nên nơi mát mẻ che bóng cho các loài sinh vật. Vậy mà các bạn học sinh vừa rồi lại đối xử với chúng tôi như vậy.
Tôi đau lắm các bạn à, chờ mãi mới đến mùa xuân mà các bạn học sinh đó lại dập tắt cuộc sống tôi như vậy. Chỉ vì lời trách mắng của bạn lớp trưởng thôi mà các bạn ý lại suy nghĩ như vậy. Tôi mong muốn các bạn biết bảo vệ cây xanh, bảo vệ môi trường. Đừng phá hoại chúng tôi vì chúng tôi bảo tồn năng lượng, góp phần bảo vệ các tài nguyên trên Trái đất. Chúng tôi có thể dem lại cho các bạn một không khí trong lành. Bảo vệ chúng tôi chính là bảo vệ cuộc sống của các bạn. Nếu một ngày chúng tôi không còn nữa thì tai họa khủng khiếp sẽ đến với đời sống của con người trên khắp Trái đất này.
Chúng ta cần phải biết tôn trọng và bảo vệ thiên nhiên. Thiên nhiên chính là món quà quý giá mà tạo hóa đã ban tặng cho chúng ta. Thiên nhiên vô cùng quan trọng đối với đời sống của mỗi con người. Chúng ta cần phải trồng cây gây rừng để có môi trường sống trong lành, tốt đẹp.
Bảo Ngân
25/11/2024
thương bn có chép mạng ko v
28/03/2024
Thuỳ Vân Tôi là một cây bàng non mới lớn, trước đây tôi còn sum suê xanh tốt, mơn mởn những chồi mập mạp và sung sức lắm. Vây mà giờ đây, tôi không cầm được nước mắt.
Số là mấy ngày trước đây, các cô cậu choai choai đến liên hoan, tiệc tùng gì đó ở gốc bàng tôi. Dưới trời nắng oi bức thế này, tôi nghĩ cũng thương bèn cố vươn rộng tán che chở cho mấy đứa nhỏ. Tự nhiên tôi lại thiếp đi vào giấc ngủ dưới ánh nắng sánh vàng của lão Mặt Trời.
"Rắc! Rắc!" - một tiếng động ghê rợn và cảm giác đau nhói giật lên làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi! Còn đâu cành lá mơn mởn! Mới thiếp đi có mội tí thôi mà lũ trẻ đã hành hạ cái thân bàng tôi. Oái! Một đứa đu lên cánh tay tôi, tay tôi đã vốn chẳng chắc khỏe được như mấy bác bàng cổ thụ, đã thế còn bị tụi nhỏ giằng, kéo, giật và đu. Cảm giác đau nhói tiếp tục dày vò cái thân bàng khốn khổ này. Thế rồi như cọng bún, cánh tay tôi oặt xuống, gượng mãi tôi cũng chẳng nhấc nổi lên. Thấy tôi lầm lũi, đáng thương thế này mà chúng còn phá lên cười - những điệu cười xem chừng khoái trá lắm!
Chúng như còn chưa thỏa mãn với sự độc ác này bèn dùng con dao chém vào thân mình tôi. Ối! Ái! Cứ mỗi vết chém là người tôi thắt lại, đớn đau vô chừng. Máu tôi ứa ra, nhuộm trắng một phần thân mình.
Rồi ngón tay tôi, những chiếc lá xanh non của tôi cũng rời khỏi tôi, sao chúng nỡ... Tôi nào có làm điều gì độc ác đâu. Mùa hè tôi che chở cho lũ trẻ khỏi cái nắng cái gió, mùa mưa tôi hứng những giọt nước mưa lạnh ngắt cho chúng mà giờ chúng lại mang đến sự đau đớn, chúng giết tôi. Lòng tôi như se lại: "Sẽ chẳng bao giờ, phải chẳng bao giờ tôi che chở cho lũ trẻ vô ơn này nữa!".
Bỗng đâu lại có một lớp nữa kéo đến. Trong cơn sợ hãi, tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho cái chết đau đớn và dai dẳng. Tôi vừa giận dữ lại vừa lo lắng.
- Các cậu ngừng ngay đi! Đừng làm cái trò ác độc đó nữa. Bàng là bạn của chúng ta mà! Nếu các cậu không dừng lại tôi sẽ đi mách các thầy cô đó!
Tôi ngạc nhiên quá chừng trước câu nói mang đầy sự nhân ái của một cậu học sinh chừng mười hai, mười ba tuổi.
Tôi chợt hiểu rằng không phải học sinh ai cũng xấu mà chỉ có một số bạn nông nổi đến mức chơi nghịch, chơi ác mà thôi!
Thời gian trôi qua, tôi cũng chẳng còn giận mấy cô cậu đó nữa và cũng khỏe khoắn hơn nhờ bàn tay chăm sóc hiền hậu của bác lao công. Nhưng cái cành giập gãy lủng lẳng thì vẫn không nhấc lên nổi. Các bạn học sinh ơi, đừng có nghịch ác như mấy cô cậu học trò hư kia nhé!
Bảo Ngân
25/11/2024
Nguyễn Hoàng Minh bn có chép mạng ko v
28/03/2024
Dựa vào ý đoạn thơ "Mầm non vừa nghe thấy, vội bật chiếc vỏ rơi. Nó đứng dậy giữa trời, khoác áo màu xanh biếc" và kết hợp với trí tưởng tượng của mình, em có thể nhập vai là mầm non và kể lại cuộc đời khi bị bạn học sinh cố tình giẫm đạp lên như sau:
Em là một mầm non nhỏ bé, mới chớm nở ra ánh sáng. Khi bước chân lần đầu ra ngoài, em cảm thấy hồn nhiên và trong sáng như áo màu xanh biếc của mình. Nhưng không may, có những bạn học sinh không hiểu được giá trị của sự sống, đã cố tình giẫm đạp lên em. Dù em gãy cành, lủng lẳng nhưng em không từ bỏ. Em tự tin đứng dậy giữa trời, khoác áo xanh biếc để tỏa sáng và tiếp tục phát triển.
Như vậy, qua việc nhập vai là mầm non trong câu chuyện này, em có thể thể hiện sự kiên cường và ý chí phi thường của mình khi phải đối diện với khó khăn và thử thách từ bạn bè xung quanh.
28/03/2024
Tôi là một mầm non bé nhỏ, mới nhú lên từ lòng đất mẹ. Tôi mang trong mình sức sống mãnh liệt, khao khát được vươn lên cao, tắm mình trong ánh sáng mặt trời.
Vào một buổi sáng đẹp trời, khi những giọt sương long lanh còn đọng trên lá cây, tôi nghe tiếng cười đùa của các bạn học sinh. Nhìn thấy các bạn, tôi háo hức muốn được chào hỏi, muốn được cùng các bạn chơi đùa.
Nhưng khi các bạn đi đến chỗ tôi, thay vì chào hỏi, một số bạn đã vô ý giẫm đạp lên thân mình tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Lá của tôi bị dập nát, thân tôi bị gãy gập.
Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng không thể. Nước mắt trào ra từ trong tôi, không phải vì đau đớn mà vì buồn tủi. Tôi buồn vì các bạn không biết trân trọng sự sống, không biết yêu thương những mầm non bé nhỏ như tôi.
May mắn thay, có một bạn học sinh nhìn thấy tôi và cẩn thận扶起 tôi. Bạn ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi và nói: "Mầm non ơi, đừng buồn nhé! Bạn sẽ mau khỏe lại thôi. Cậu bé hứa sẽ bảo vệ những mầm non khác để không ai phải chịu cảnh như bạn nữa."
Nghe những lời động viên của bạn, tôi cảm thấy ấm áp và có thêm niềm tin vào cuộc sống. Tôi biết rằng, không phải tất cả các bạn học sinh đều vô ý thức. Vẫn còn nhiều bạn biết yêu thương và trân trọng những mầm non bé nhỏ như tôi.
Từ đó, tôi cố gắng vươn lên cao hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi muốn chứng minh cho các bạn thấy rằng, dù bé nhỏ nhưng tôi cũng có sức sống mãnh liệt. Tôi muốn góp phần tô điểm cho khu vườn thêm đẹp và mang lại niềm vui cho mọi người.
Tôi mong rằng, các bạn học sinh sẽ luôn ý thức bảo vệ môi trường, bảo vệ những mầm non bé nhỏ. Hãy để cho khu vườn của chúng ta luôn tràn đầy sức sống và tiếng cười.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời