20/04/2024
20/04/2024
Thơ Chế Lan Viên trước năm 1945 là một thế giới quỷ mị, kinh dị với những hình ảnh tang thương. Sau năm 1945 , thơ ông mang sự cổ vũ, tươi mới với những tư tưởn thấm nhuần tư tưởng cách mạng vẽ ra một chân trời mới, thơ ông mang một sắc thái tươi mới, khẳng định được cái tôi trong sự phức tạp, đa diện và vĩnh hằng của đời sống.
Tập thơ Điêu tàn được sáng tác vào năm 1937, là một trong những tác phẩm nổi tiếng, giúp ông trở thành một hiện tượng của phong trào Thơ mới. Tập thơ thể hiện được cái tôi trữ tình của chính nhà thơ, một cái tôi rất cô đơn, ưu phiền và đầy đau khổ, chìm đắm trong điên loạn và bế tắc, tuyệt vọng tột độ. Ngoài ra, tập thơ còn truyền tải một thông điệp rất sâu sắc và đầy tính nhân văn đó là một sự suy tưởng, trí tuệ
Đó là một thế giới kinh dị, thoát thai từ nỗi bi hận khởi sinh trong đau thương hủy diệt. Chiêm quốc, sự hiện hữu và cát bụi hư vô, thành Đồ Bàn và những kí ức hưng thịnh, đổ nát,… là nỗi ngậm ngùi uất ức, là hoài nhớ trong tuyệt vọng. Tất cả đã tái sinh trong Điêu tàn - tập thơ kinh dị “tột cùng” của Chế Lan Viên (xuất bản năm 1937).
Sự kiện đáng chú ý nhất không chỉ đối với Chế Lan Viên mà với cả nền Thơ mới Việt Nam là sự ra đời như “một niềm kinh dị” của tập Điêu tàn năm 1937. Người ta bắt đầu biết đến chàng thi sĩ trẻ tuổi của thành Đồ Bàn, tên tuổi chàng bay thấu trong Nam ngoài Bắc. Cũng từ đấy, khi đã định hình phong cách thơ kinh dị của mình, Chế Lan Viên cùng Hàn Mặc Tử đã lập nên Trường thơ loạn mà khí hậu bao trùm là điên - loạn (sau đó kéo thêm Bích Khê, Hoàng Diệp, Yến Lan, Quỳnh Dao).
Ở đó, Điêu tàn, hủy diệt là cội nguồn của loạn; Đau thương là huyết mạch của Thơ điên (Hàn Mặc Tử); “vẻ đẹp khiêu dâm”, ái tình là căn nguyên của cuồng (Bích Khê - Tinh huyết, Tinh hoa); sắc thái thê lương thoi thóp là hình bóng của lụi tàn (Hoàng Diệp - Xác thu)…
Với “Điêu tàn”, mỗi một bài thơ, là lịch sử, là văn hóa, là khí phách, là núi thây biển máu, là nước mất nhà tan, là oan hồn, là xương trắng. Mỗi một câu thơ, như gào, như thét, như khóc, như cười. Mỗi một ý thơ, là nỗi đau vong quốc, là huyết lệ tuôn trào, là giang sơn đổ vỡ.
“Điêu tàn” là tập thơ buồn, là nỗi buồn ảo não thảm thiết pha màu huyền bí của những u uất vong quốc não lòng, là nỗi ưu phiền phát sinh ở sự tàn phá của thời gian và sự chuyển di vô thường của vũ trụ, là tiếng khóc than trước những tàn tích cũ để nhớ thương về một vương quốc Chiêm Thành đã xa, về một dân tộc Chàm đã trôi về dĩ vãng.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời