08/05/2024
09/05/2024
Nam Cao từng nói: “Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật chỉ có thể là những đau khổ kia thoát từ những kiếp lầm than”. Như nhận định của Nam Cao ta thấy rằng Kim Lân cũng đi cùng với tư tưởng đó, ông sử dụng nghệ thuật vô cùng tài hoa để tạo nên thành công cho truyện ngắn “đứa con người cô đầu của ông”. Tác phẩm kể về Thạ đứa con cô đầu nhận nhiều thiệt thòi trong cuộc sống. Bằng nghệ thuật xây dựng tình huống truyện độc đáo, hấp dẫn làm nổi bật lên cái khổ cái khó khăn của Thạ. Vì mẹ nhiều lần đi bước nữa Thạ sống trong nhiều đàm tiếu của thiên hạ, nhiều khoảng trống giữa tình mẫu tử, những lí do đó khiến anh như rơi vào hố đen của cuộc sống tâm trạng bần cùng đến khó tả. Qua đó cho thấy nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế mà bộc lộ một cách tự nhiên chân thật đã khiến người đọc như được hóa thân và cảm nhận tâm tư của nhân vật. Cái khó khăn của Thạ còn được nhấn mạnh qua những ngôn ngữ mộc mạc giản dị của nông thôn, càng cho thấy Kim Lân mong muốn phác họa và phê phán hiện thực của cuộc sống thời bấy giờ khốn khổ đến nhường nào. Đồng thời nghệ thuật đối lập giữa hoàn cảnh và thân phận nhân vật cũng được Kim Lân phê phán rõ ràng, hình ảnh người mẹ ngày ngày sống trong gấm vóc lụa là nhưng người con thì mồ hôi đẫm lưng vì phải bán kem để mưu sinh. Tiếng nói trong nghệ thuật đặc sắc của Kim Lân như đã gửi gắm tất cả “đứa con người cô đầu”, qua đó ta thấy rằng tư tưởng trong nghệ thuật viết truyện ngắn của Kim Lân luôn là thứ gì đó khiến người ta phải nể phục. Linh hoạt có, phê phán có, chiếm trọn trái tim độc giả có, những nghệ thuật tiêu biểu đó như linh hồn cần có trong mỗi tác phẩm mà Kim Lân đặt bút.
08/05/2024
Được mệnh danh là "nhà văn của nông dân và nông thôn Việt Nam" - Kim Lân thường đưa vào những tác phẩm của mình những số phận, những câu truyện về số phận éo le của người nông dân trong thời kì xã hội bấy giờ. Truyện ngắn " Đứa con người vợ lẽ" cũng là câu truyện về một số phận bi thảm và éo le như thế. Câu chuyện nổi bật với nghệ thuật tự sự đặc sắc. Câu truyện xoay quanh nhân vật chính là Tư - một người con vợ lẽ sinh ra trong một gia đình giàu có. Thế nhưng, khác với người anh Cả, mẹ và Tư không được gia đình quý trọng bởi mẹ Tư chỉ là một người vợ lẽ cưới về với mục đích làm việc đồng áng cho gia đình. Sau khi cha mất, Tư và mẹ lâm vào cuộc sống khó khăn, khốn khổ nhưng họ nhất quyết không chịu ngửa tay xin bố thí từ ai cả. Cả hai mẹ con đều cùng chung một suy nghĩ " đói cho sạch, rách cho thơm" nên người mẹ vẫn ngày ngày đi kiếm việc làm thuê để kiếm lấy cái ăn cho hai mẹ con. Thế rồi lần này mẹ đi mãi vẫn chưa về, Tư như bị cái đói che mờ con mắt. Anh Cả đi ngang qua nhà vào ngủ như càng tô đậm khoảng cách vị trí trong gia đình giữa hai người. Thấy bát nước phở còn thừa mà người anh ăn còn dở lại, Tư đã đấu tranh giữa cái đói và cái tôi của mình và anh quyết định thà chết đói chứ vẫn phải giữ lại phẩm hạnh của một con người. Tới tối, anh Thân là bạn thân của Tư sang thăm bạn. Tuy chỉ là món ăn bình dị, dân giã như hạt mít nhưng cũng đủ để khiến Tư cảm thấy ngon miệng, cảm thấy được an ủi. Cuộc sống của con người vợ lẽ là không hề dễ dàng một chút nào khi cả mẹ anh lẫn anh đều được đối sử như kể hầu, kẻ tôi tớ trong nhà. Mang tiếng là vợ lẽ của nhà giàu, thế nhưng mẹ của Tư chỉ được cưới về để lo chuyện đồng áng cho gia đình. Không phải là tình yêu, cũng chẳng phải vì địa vị, cứ như vậy cả hai mẹ con nghiễm nhiên chỉ là vợ con của cha Tư trên danh nghĩa. Được mẹ Cả thương yêu, Tư mới được cắp sách tới trường đi học như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Nhưng rồi khi cha anh và mẹ Cả lần lượt qua đời, tất cả mọi thứ như bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt anh. Chẳng phải người con nối dõi như anh Cả nên Tư phải đi theo mẹ ra ngoài sống mà chẳng ai đoái hoài tới. Thậm chí, anh phải từ bỏ cả việc đi học để ở nhà đi kiếm việc làm. Nhưng mùa màng, xã hội khó khăn, lấy đâu việc để cho anh đi làm? Vậy là anh lại phải ở nhà ăn bám mẹ mình. Những đồng tiền ít ỏi mà mẹ anh kiếm được chẳng đủ để có nổi một bữa no, thậm chí còn bữa được bữa không, hai mẹ con cùng phải nhịn đói. Vậy mà lần này mẹ anh đi lâu quá. Ta cảm tưởng như cái đói chuẩn bị tước đoạt mạng sống của một con người tới nơi rồi vậy. Anh đói đến hoa cả mắt, cái đói khiến anh không còn đủ sức lực để làm gì nữa. Anh thi thoảng vặn mình, đập hờ xuống cái phản là để chắc chắn mình còn sống, chắc chắn rằng mình vẫn đang hiện diện ở trên đời. Giờ đây, từng ngụm nước nhỏ cũng quý giá đối với anh. Đó là phao cứu sinh cho mạng sống của anh, là sợi dây duy nhất để anh có thể chờ đợi được cho tới khi hình bóng của mẹ mình xuất hiện.
08/05/2024
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
5 giờ trước
Top thành viên trả lời