Phân tích cấu tứ và hình ảnh trong bài thơ có khi nào của tác giả Bùi Minh Quốc

rotate image
Trả lời câu hỏi của Tavancong

Làm sao để có câu trả lời hay nhất?

  • Luôn có GIẢI THÍCH các bước giải
  • Không copy câu trả lời của Timi
  • Không sao chép trên mạng
  • Không spam câu trả lời để nhận điểm
  • Spam sẽ bị khóa tài khoản
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

09/05/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Bài thơ "Có khi nào" của nhà thơ Bùi Minh Quốc là một tác phẩm nổi tiếng trong văn học Việt Nam. Trong bài thơ, nhà thơ đã sử dụng cấu tứ và hình ảnh để diễn đạt ý nghĩa sâu sắc về tình yêu và số phận con người. Về cấu tứ, bài thơ được xây dựng theo hình thức tự do, không rõ ràng về lối vần và số câu. Điều này tạo ra sự thoải mái, tự do trong cách diễn đạt ý nghĩa của tác giả. Về hình ảnh, nhà thơ đã sử dụng hình ảnh của "đường đời tấp nập" để miêu tả cuộc sống hối hả, bận rộn. Hình ảnh "lướt qua nhau" và "bước lơ đãng" thể hiện sự lãng quên, mất mát trong giao tiếp con người. Tuy nhiên, thông qua việc đặt câu hỏi "Có khi nào", nhà thơ muốn gợi mở cho người đọc suy ngẫm về khả năng tái hiện lại những khoảnh khắc quý giá đã trôi qua một cách không chú ý. Từ những phân tích trên, có thể thấy rằng bài thơ "Có khi nào" không chỉ là một tác phẩm văn chương đẹp về mặt ngôn ngữ mà còn chứa đựng thông điệp sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống và tình yêu. Như vậy, bài thơ đã góp phần làm phong phú thêm di sản văn học Việt Nam.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Chi Trần

09/05/2024

Câu trả lời uy tín

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng nào ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu…
(Bùi Minh Quốc)
Đây là một trong những bài thơ dễ nhớ, dễ thuộc và dễ thích. Có lẽ vì nó giản dị, gần gũi, ai cũng có thể bắt gặp mình trong đó. Đời như dòng sông trôi chảy không ngừng và mỗi khi ngoảnh về phía sau bao giờ người ta cũng hối tiếc về một điều đã xa, một bóng dáng mơ hồ, một gương mặt kiếm tìm.

Vậy thì phải sống thế nào để không day dứt, phải đi thế nào để ko “vô tình lướt qua nhau“. Nếu ví hành trình của mỗi người là một chuyến tàu, chẳng lẽ đến sân ga nào cũng phải dừng lại thật lâu, đi một vòng tìm quanh quất để rồi đau khổ nhận ra hình như đây không phải một nửa của mình.

Sợ lỡ mất một cơ hội, sợ bỏ qua một tâm hồn quý giá vô ngần nên cứ phải sống thật chậm, phải cố tìm và hiểu tất cả những người xung quanh, đời như vậy có nặng nề và mệt mỏi quá không?
Tôi chưa bao giờ thấy tiếc về những người mà mình đã lướt qua trên đường đời. Sức người có hạn, dĩ nhiên không thể lúc nào cũng sống tốt, sống đúng. Vả chăng đã gọi là vô tình thì có mấy khi giật mình nhận ra để mà nhớ, mà thương, mà tự dằn vặt bản thân.
Cái đáng tiếc nhất theo tôi là đã bắt gặp một ai đó, đã dừng lại bên người ta, đã mơ ước về một điều gì xa xôi nhưng rồi vì trăm ngàn lí do, có thể là:

Tại vầng trăng, tại em hay tại anh
Tại sang đông ko còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì ko biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay…
Mà đành để cho mọi thứ vụt qua kẽ tay. Một lần xin đủ cho một đời khôn nguôi vết ăn năn.

Ngày xưa khi làm luận văn tốt nghiệp về Hoài Thanh, tôi đã nhận ra con người muôn đời cũng chỉ có chừng ấy thứ tình cảm yêu, ghét, buồn, vui… nhưng vẫn có những tâm hồn hầu như chẳng thể tìm ra điểm trùng khít. Thế nên đôi khi hãy cứ để chiều âm thầm qua, hãy cứ để ngày âm thầm đi và hãy vô tình nhìn nhau bởi có những tấm lòng chỉ có thể ghi nhận mà chẳng thể đón nhận.

Hãy sống tốt những ngày hôm nay rồi mới nghĩ đến ngày mai, quan tâm những người mình đáng quan tâm, cố gắng hết mình những gì mình có thể làm, rồi nhất định một ngày nào đó mình sẽ thấy được quả. Cuộc sống nặng nề, mệt mỏi hay vui vẻ, thoải mái la do mình tạo ra.
Cuộc sống như là một bản nhạc do chính mình viết ra. Hay hoặc dở gì cũng do mình viết và cảm nhận của một số người nghe. Bản nhạc có những lúc thăng, lúc trầm và cũng cần có những khoảng lặng. Đó là những phút con người suy ngẫm và nhìn lại những gì đã qua.

Tạo hoá đã tạo ra hình hài con người với hai mắt luôn nhìn về phía trước rồi để người ta cứ chạy theo những mục tiêu không có điểm dừng và cũng có những cám dỗ vô hình mà lại quên nhìn lại những gì bên cạnh hoặc phiá sau, đó là những giây phút vô tình mà mình “không ngờ đang để mất” .

Vậy làm sao để sống là chính mình, sống hết mình mà không bị hối hận hay nuối tiếc về sau?

“Nếu là tôi thì tôi sẽ không để tuột mất cơ hội bày tỏ trái tim mình với ai đó, cũng như tôi sẽ dành thời gian để dừng lại và biết lắng nghe.

Tôi sẽ dành thời gian cho bạn bè chỉ bởi vì người đó là bạn tôi. Tôi cũng sẽ lên kế hoạch có những kỳ nghỉ với gia đình thân yêu.

Tôi sẽ dành thời gian, để lắng nghe những cuộc phiêu lưu đầy “ngộ nghĩnh” của một đứa trẻ lên năm. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ai đó để họ cảm thấy họ đẹp và quan trọng hơn.

Tôi sẽ nằm sõng soài trên ngọn đồi có những triền cỏ xanh mượt để lắng nghe tiếng cười khúc khích của chính mình. Tôi sẽ chia sẻ cảm xúc của tôi cho những người yêu tôi. Tôi sẽ yêu thương mỗi điều nhỏ nhặt trong một ngày, một vòng tay buổi sáng sớm, một nụ cười của người lạ, một buổi ăn tối cùng với gia đình, một nụ cười với cuộc điện thoại nhầm số…

Nếu cuộc sống được sống hai lần, tôi sẽ xác định quan điểm sống của mình để sao không phải hối tiếc và tôi sẽ để những người tôi yêu biết điều ấy… hằng ngày! Tôi sẽ không để thời gian trôi qua mà không kịp để người tôi yêu thương biết rằng họ là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi.

Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc là cách giúp bạn luôn nhớ rằng: không ai, không điều gì là nhỏ nhặt trong cuộc đời của bạn…”

Thật ra, hạnh phúc không phải là điều gì lớn lao mà nó tồn tại khi chúng ta biết sống là chính mình. Mỗi người sinh ra có những đặc điểm riêng, sứ mệnh riêng, từ đó có những định hướng, ước mơ, mục tiêu khác nhau. Chúng ta trân trọng những giá trị có sẵn của bản thân, biết chấp nhận những khuyết điểm của bản thân và cố gắng cải thiện nó, trau dồi mình thành con người mà mình ước mơ.

Thời gian của mỗi người hữu hạn, nếu chúng ta không tự yêu lấy chính mình, không tự cố gắng hoàn thiện mình, không là chính mình thì cuộc sống của ta sẽ không bao giờ hạnh phúc. Có thể ta không hài lòng với dáng vẻ của mình, không hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng bạn đâu biết cuộc sống ngoài kia có bao nhiêu người khốn khổ, thiếu thốn đang mơ ước có được những thứ mà bạn đang có.

Mỗi ngày hãy thêm yêu cuộc sống, trân trọng cuộc sống, trân trọng bản thân hơn một chút ta sẽ thấy mình tốt hơn. Không ai có thể sống thay chúng ta, hãy luôn vì bản thân mình mà nỗ lực, mà cố gắng hơn từng ngày.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

cảm nhận về ngày khai giảng của trường Trung cấp nghề du lịch Hà Nội HHTC ở Khuất Duy Tiến vào ngày 6/9/2024 (viết dài 3-4 trang )
cảm nhận ngày khai giảng của trường Trung cấp nghề du lịch Hà Nội HHTC ở 166 Khuất Duy Tiến vào ngày 6/9/2024
Viết văn cảm nhận về ngày khai giảng của trường Trung cấp nghề du lịch Hà Nội HHTC
Viết văn cảm nhận về ngày khai giảng của trường HHTC
giúp tui huhu
Đặt câu hỏi về bài tập của bạn
Lưu ý: • Đặt câu hỏi đủ thông tin, có ý nghĩa • Không gian lận điểm • Không đặt câu hỏi có chứa nội dung phản cảm
Báo cáo câu hỏi
    Xác nhận
    FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
    Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
    Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
    Tải ứng dụng FQA
    Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
    Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved