Lê Minh Khuê là một trong số các nhà văn nữ Việt Nam tiêu biểu thời kì kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà có nhiều đóng góp cho nền văn học Việt Nam với hàng loạt tác phẩm đặc sắc, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Trong đó phải kể đến hai truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” (1971) và “Nỗi buồn chiến tranh” (1990). Hai tác phẩm này đã thể hiện rõ nét phong cách nghệ thuật của Lê Minh Khuê qua việc khắc họa hình ảnh người phụ nữ Việt Nam kiên cường, bất khuất nhưng cũng không kém phần dịu dàng, đằm thắm.
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” được viết vào năm 1971, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ đang diễn ra ác liệt. Truyện xoay quanh ba cô gái thanh niên xung phong làm nhiệm vụ phá bom trên tuyến đường Trường Sơn. Họ là những cô gái trẻ trung, yêu đời, hồn nhiên, mơ mộng nhưng cũng vô cùng dũng cảm, gan dạ. Nhân vật chính của truyện là Phương Định - một cô gái Hà Nội xinh đẹp, hồn nhiên, yêu đời. Cô tham gia đoàn thanh niên xung phong vì muốn góp sức mình vào công cuộc giải phóng miền Nam thống nhất đất nước. Công việc của cô rất nguy hiểm, đòi hỏi tinh thần thép nhưng cô vẫn luôn lạc quan, yêu đời.
Còn truyện ngắn “Nỗi buồn chiến tranh” được viết sau ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Tác phẩm là hồi ức của nhân vật tôi - một cựu chiến binh trở về thăm quê hương sau hơn mười năm xa cách. Qua câu chuyện của nhân vật tôi, tác giả đã tái hiện lại những kí ức đau thương, mất mát của dân tộc ta trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện niềm tin vào tương lai tươi sáng của đất nước. Cả hai truyện ngắn đều khắc họa hình ảnh người phụ nữ Việt Nam kiên cường, bất khuất. Trong “Những ngôi sao xa xôi”, các cô gái thanh niên xung phong dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng họ đã sẵn sàng hi sinh bản thân mình để bảo vệ Tổ quốc. Họ không ngại gian khổ, hiểm nguy, luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Còn trong “Nỗi buồn chiến tranh”, nhân vật tôi tuy chỉ là một người lính bình thường nhưng anh đã trải qua những tháng ngày chiến đấu khốc liệt, chứng kiến bao nhiêu đồng đội ngã xuống. Anh đã vượt qua nỗi đau, tiếp tục chiến đấu và trở thành một người có ích cho xã hội. Bên cạnh đó, cả hai truyện ngắn còn thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam. Các cô gái thanh niên xung phong trong “Những ngôi sao xa xôi” tuy sống trong hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn nhưng họ vẫn giữ được vẻ đẹp tâm hồn trong sáng, hồn nhiên. Họ luôn yêu đời, lạc quan, yêu mến thiên nhiên và con người. Còn nhân vật tôi trong “Nỗi buồn chiến tranh” tuy đã trải qua những mất mát, đau thương nhưng anh vẫn luôn hướng về phía trước, tin tưởng vào tương lai tươi sáng của đất nước. Có thể thấy, hai truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” và “Nỗi buồn chiến tranh” đã thể hiện rõ nét phong cách nghệ thuật của Lê Minh Khuê. Đó là sự kết hợp hài hòa giữa chất trữ tình và hiện thực, giữa cái nhìn lạc quan và cái nhìn thấu hiểu, xót thương. Thông qua hai tác phẩm này, chúng ta thêm trân trọng và tự hào về vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam trong kháng chiến nói riêng và trong cuộc sống hôm nay nói chung.