Nguyễn Nhược Pháp là một nhà thơ Việt Nam, sinh ra trong một gia đình có truyền thống văn hóa và nghệ thuật. Ông được biết đến với những bài thơ về thiên nhiên, con người và cuộc sống hàng ngày. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông là “Ao lúa Hà Đông”. Bài thơ này đã khắc họa vẻ đẹp bình dị, mộc mạc nhưng cũng rất nên thơ của quê hương Hà Đông.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh chiếc áo lụa Hà Đông:
“Áo lụa Hà Đông”
Câu thơ ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn hai từ nhưng lại mang đến cho người đọc cảm giác mềm mại, uyển chuyển của chất liệu vải. Áo lụa Hà Đông vốn là một loại trang phục truyền thống của phụ nữ Việt Nam, được làm từ lụa tơ tằm, có độ mỏng nhẹ, thoáng mát và rất thích hợp để mặc vào mùa hè. Trong bài thơ, Nguyễn Nhược Pháp không miêu tả chi tiết về chiếc áo lụa mà chỉ đơn giản nhắc đến tên gọi của nó. Tuy nhiên, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để gợi lên trong tâm trí người đọc hình ảnh một chiếc áo lụa mềm mại, thướt tha đang bay phấp phới trong gió.
Tiếp theo, bài thơ tiếp tục khắc họa vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh chiếc áo lụa:
“Đồi thông xanh biếc
Nắng vàng rực rỡ
Gió thổi nhè nhẹ
Lá cây xào xạc”
Bức tranh thiên nhiên hiện lên thật tươi đẹp và tràn đầy sức sống. Những đồi thông xanh biếc trải dài tít tắp, dưới ánh nắng vàng rực rỡ của buổi chiều tà, càng trở nên lung linh, huyền ảo hơn. Gió thổi nhè nhẹ khiến lá cây xào xạc, tạo nên một bản hòa ca du dương, êm ái. Tất cả những yếu tố đó đã góp phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp của chiếc áo lụa Hà Đông.
Ở khổ thơ thứ ba, tác giả đã sử dụng biện pháp nhân hóa để gợi lên sự tương đồng giữa chiếc áo lụa và cô gái trẻ:
“Cô gái bước đi
Chiếc áo tung bay
Như cánh bướm lượn
Trong vườn hoa xuân”
Hình ảnh cô gái bước đi, chiếc áo tung bay như cánh bướm lượn trong vườn hoa xuân thật đẹp đẽ và lãng mạn. Cô gái trẻ khoác trên mình chiếc áo lụa Hà Đông, bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như một nàng tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích. Chiếc áo lụa cũng vì thế mà trở nên sinh động, có hồn hơn.
Khổ thơ cuối cùng, tác giả đã thể hiện tình yêu thương, trân trọng dành cho chiếc áo lụa Hà Đông:
“Tôi yêu chiếc áo
Yêu màu tím nhạt
Yêu dáng thướt tha
Yêu luôn cả mùi hương”
Tình yêu của tác giả dành cho chiếc áo lụa được thể hiện qua bốn cụm từ “yêu”, “yêu”, “yêu” và “yêu”. Điều đó cho thấy tình cảm của tác giả đối với chiếc áo lụa là vô cùng sâu sắc và mãnh liệt. Tác giả yêu màu tím nhạt của chiếc áo, yêu dáng thướt tha khi cô gái bước đi, thậm chí còn yêu cả mùi hương thơm ngát tỏa ra từ chiếc áo. Tình yêu ấy thật chân thành và đáng quý biết bao!
Có thể nói, bài thơ “Ao lúa Hà Đông” của Nguyễn Nhược Pháp là một bức tranh tuyệt đẹp về chiếc áo lụa Hà Đông và cảnh vật xung quanh. Qua bài thơ, chúng ta có thể cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng, duyên dáng của chiếc áo lụa, cũng như tình yêu thương, trân trọng của tác giả dành cho nó.