Bình Nguyên là một trong những cây bút trẻ tiêu biểu của nền văn học Việt Nam hiện nay. Thơ anh mang đậm hơi thở cuộc sống và vẻ đẹp của con người lao động. Những tác phẩm của Bình Nguyên đã được nhiều độc giả yêu thích như “Thơ tình trồng cây”, “Những ngọn gió đồng”… Trong đó, em đặc biệt ấn tượng với đoạn trích sau:
“Gió thổi một/thổi đôi/thổi như dắt tôi đi
giữa những bầy gió chạy tôi/đông cứng/gió thổi tôi/mềm lại
để như sông/dào dạt phía ruộng đồng
tôi/trở về/gặp buổi chiều mẹ
vục bóng vào sông gió thổi áo nâu mềm lại
ngày muối mặn thổi buốt tháng năm
thổi tràn ký ức thổi mát những đau buồn
còn nằm khuất đâu đây những vạt cỏ vơi hương
gió thổi lại đầy ôi mùi hương của cỏ gầy
tinh khiết đời đất cát lên hương từ đất cát
nên mới thơm chân thật đến ngọt ngào
gió chẳng bao giờ thổi tới trăng sao
nhưng gió biết thổi cho nhau biết tự mình mở lối
ôi những ngọn gió quê muốn ghim tôi vào đồng nội
tôi bước ngược cánh đồng gió lại thổi ngược.”
Đoạn trích trên nằm trong bài thơ “Những ngọn gió đồng”. Bài thơ thể hiện nỗi nhớ da diết của nhân vật trữ tình đối với quê hương. Quê hương chính là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi lưu giữ những kỉ niệm tuổi thơ tươi đẹp. Vì vậy, khi xa quê, nhân vật trữ tình luôn mong ngóng, chờ đợi ngày được trở về. Đoạn trích đã khắc họa thành công hình ảnh những cơn gió đồng quê. Những cơn gió ấy không chỉ mang theo hương vị của đất trời mà còn gợi lên trong lòng nhân vật trữ tình bao cảm xúc bồi hồi, xao xuyến.
Trước hết, những cơn gió đồng quê được miêu tả qua hành động “thổi một, thổi đôi, thổi như dắt tôi đi”. Những cơn gió ấy nhẹ nhàng, êm ái như đang đưa nhân vật trữ tình đi dạo chơi trên cánh đồng quê. Gió thổi qua từng hàng cây, từng ngọn cỏ, tạo nên âm thanh xào xạc, rì rào. Tiếng gió thổi như tiếng ru hời của mẹ, khiến nhân vật trữ tình cảm thấy yên bình, thư thái. Tiếp theo, những cơn gió đồng quê còn được miêu tả qua hành động “thổi đôi, thổi như dắt tôi đi giữa những bầy gió chạy”. Những cơn gió ấy mạnh mẽ, dữ dội hơn, như đang cuốn trôi mọi lo toan, phiền muộn trong lòng nhân vật trữ tình. Gió thổi qua từng bụi rậm, từng đám cỏ, tạo nên âm thanh ào ào, vang vọng. Tiếng gió thổi như tiếng sấm rền, khiến nhân vật trữ tình cảm thấy sợ hãi, lo lắng. Cuối cùng, những cơn gió đồng quê còn được miêu tả qua hành động “thổi đôi, thổi như dắt tôi đi giữa những bầy gió chạy”. Những cơn gió ấy dịu dàng, êm ái như đang vỗ về, an ủi nhân vật trữ tình. Gió thổi qua từng bông lúa, từng khóm hoa, tạo nên mùi hương nồng nàn, quyến rũ. Mùi hương của gió như mùi hương của quê hương, khiến nhân vật trữ tình cảm thấy ấm áp, thân thương. Có thể nói, đoạn trích đã sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm để miêu tả những cơn gió đồng quê. Những cơn gió ấy không chỉ là hiện tượng thiên nhiên mà còn là biểu tượng của quê hương. Qua đoạn trích, ta càng thêm yêu mến và trân trọng quê hương - nơi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người.