Trong đoạn trích từ tác phẩm Bi vỏ của Nguyên Hồng, tâm trạng nhân vật Bính được khắc họa một cách sâu sắc, đầy bi thương và xót xa. Bính, từ một người phụ nữ chân chất, lương thiện, đã bị cuốn vào những bi kịch của cuộc đời, phải trải qua nỗi đau tột cùng khi bị chính gia đình, người thân của mình phản bội. Đoạn trích thể hiện rõ tâm trạng rối bời của Bính, những cảm xúc đan xen giữa tình yêu thương mãnh liệt dành cho đứa con trai bé bỏng và nỗi đau khi phải đẩy con mình vào một tương lai tăm tối, xa lạ.
Ngay từ đầu đoạn trích, tâm trạng của Bính đã được thể hiện qua những phản ứng lặng im, sự im lặng của ông bố khi nghe vợ phó lý và vợ chồng nhà phó lý bàn bạc về việc bán đứa bé. Câu “Bố Bính yên lặng một lát, đoạn gãi tai trả lời: - Bẩm ông bà nghĩ như thế thì vợ chồng con được đội ơn vô cùng” thể hiện một sự ngậm ngùi, xót xa mà không thể nói thành lời. Cảm giác của Bính lúc này là sự cam chịu, bất lực trước những quyết định mà mình không thể thay đổi. Ông bố không phải là người đưa ra quyết định bán con, nhưng lại là người “chấp nhận” và tiếp tay cho sự đau đớn này. Sự im lặng của ông, theo cách hiểu của Bính, như một sự phản bội, một cú sốc mà Bính không bao giờ ngờ tới.
Tiếp theo, tâm trạng Bính càng trở nên phức tạp khi nghe vợ phó lý tiếp tục mặc cả về giá trị của đứa con. Những câu nói của vợ phó lý khiến Bính không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Câu “Bính đã đè và đẻ con giai và nhà đã lên tỉnh lấy thêm của em năm chục đồng bạc” thể hiện sự thực dụng, tàn nhẫn của vợ chồng nhà phó lý, coi đứa bé như một món hàng, một công cụ để kiếm tiền. Bính càng thêm đau đớn, cảm thấy mình như một người mẹ bất lực, không thể bảo vệ đứa con yêu quý của mình trước cơn bão tàn nhẫn của xã hội.
Tâm trạng của Bính được thể hiện rõ nét qua cảm giác tội lỗi, ân hận khi phải trao con cho người khác. “Bính ghê sợ cho bố mẹ Bính và vợ chồng nhà phó lý kia đang tay cắt đứt tình yêu thương của mẹ con Bính như một khúc đồi, một miếng phèo vậy.” Câu văn này thể hiện một sự giằng xé nội tâm mạnh mẽ của Bính. Dù yêu thương con vô cùng, nhưng Bính lại cảm thấy bất lực và sợ hãi khi phải lựa chọn giữa việc giữ con lại và để cho con phải chịu đựng sự dằn vặt, hoặc trao con đi để hy vọng con có thể sống sót trong hoàn cảnh khốn khó này.
Bính không thể tránh khỏi sự đau khổ khi phải “nuốt nước mắt” trao con cho người khác. Việc này không chỉ là một quyết định đau đớn mà còn là sự đầu hàng trước số phận nghiệt ngã. Bính cảm nhận được sự tàn nhẫn của xã hội và sự phản bội của chính gia đình mình, khi họ chỉ quan tâm đến tiền bạc mà bỏ qua tình yêu thương, sự hy sinh của một người mẹ.
Đoạn trích kết thúc với hình ảnh “hai hàng nước mắt Bính đã lại ròng ròng trên má lã chã đầm đìa xuống cả mặt đứa bé”, một hình ảnh đầy bi thương, thể hiện nỗi đau đớn không thể diễn tả bằng lời của người mẹ. Cảm giác mất mát, đau khổ và ân hận bao trùm tâm trí Bính. Từ một cô gái trong sáng, Bính đã bị cuốn vào vòng xoáy của nghèo khổ và bạo lực xã hội, buộc phải đưa ra những quyết định trái lương tâm để bảo vệ bản thân khỏi những hình phạt khắc nghiệt.
Tóm lại, đoạn trích từ Bi vỏ của Nguyên Hồng không chỉ khắc họa một nỗi đau của Bính khi phải bán con mà còn là sự phản ánh những bất công trong xã hội, nơi mà tình mẫu tử, tình người bị chà đạp dưới gánh nặng của nghèo đói và sự tàn nhẫn của xã hội. Tâm trạng của Bính là sự giằng xé giữa tình yêu thương vô bờ bến dành cho con và sự bất lực trước những cạm bẫy mà số phận đã giăng ra.