Câu 1: Mạch cảm xúc trong bài thơ
Mạch cảm xúc trong bài thơ Đàn ghi-ta của Lorca là sự kết hợp giữa nỗi đau, sự mất mát và khát vọng bất diệt của nghệ thuật. Bài thơ mở ra với một không gian ảm đạm, đầy bóng tối và sự đơn độc, nhưng rồi lại tràn đầy âm thanh, nhịp điệu của tiếng đàn ghi-ta. Sự kết hợp giữa âm thanh của đàn ghi-ta và hình ảnh của Lorca như một người mộng du mang đến cảm giác về cái chết và sự vĩnh hằng. Mạch cảm xúc của bài thơ trải dài từ sự đau buồn, tuyệt vọng đến sự thanh thản trong cái chết, như một sự hòa nhập với nghệ thuật, thể hiện qua tiếng đàn và hình ảnh của cây ghi-ta, biểu trưng cho cuộc đời và cái chết của Lorca.
Câu 2: Nhạc tính của bài thơ
Nhạc tính của bài thơ được tạo ra bởi một loạt yếu tố đặc biệt như:
• Nhịp điệu: Những âm điệu, câu chữ được lặp lại liên tục như “li-la li-la li-la”, “tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan”, tạo thành một vòng xoáy âm thanh đều đặn và khơi gợi cảm giác bồng bềnh, mơ hồ, gợi lên hình ảnh của sự sống và cái chết.
• Hình ảnh âm thanh: Bài thơ sử dụng hình ảnh của tiếng đàn ghi-ta, mà âm thanh của nó như những bọt nước vỡ tan, tạo ra sự liên tưởng mạnh mẽ về sự mong manh, trôi nổi của cuộc sống, sự tan vỡ không thể tránh khỏi.
• Âm hưởng: Nhạc tính của bài thơ có sự hòa quyện giữa sự dịu dàng của âm nhạc và sự kêu gọi của bi kịch. Âm hưởng của bài thơ vừa có nét trầm lắng, vừa đầy ám ảnh và day dứt. Giọng điệu lúc thì mơ màng, lúc lại mạnh mẽ, gợi lên nỗi đau và sự mất mát nhưng cũng chứa đựng sự vĩnh cửu.
Nhìn chung, âm hưởng của bài thơ là sự giao thoa giữa bi kịch và sự lãng mạn, giữa đau thương và khát vọng sống mãnh liệt.
Câu 3: Đọc hai đoạn thơ 3,4 và thực hiện các yêu cầu sau:
a. Biện pháp tu từ khi miêu tả tiếng đàn
Biện pháp tu từ chủ yếu được tác giả sử dụng khi miêu tả tiếng đàn là ẩn dụ và so sánh.
• “tiếng ghi-ta nâu / bầu trời cô gái ấy tiếng ghi-ta” – Đây là sự kết hợp giữa hình ảnh của cây đàn ghi-ta và một cô gái, cho thấy sự hòa quyện giữa âm nhạc và người nghệ sĩ (hoặc hình ảnh người phụ nữ, có thể là tình yêu, cảm xúc) trong bản nhạc cuộc sống. Việc miêu tả tiếng đàn như “nâu” là một cách ẩn dụ thể hiện màu sắc, âm sắc ấm áp của cây đàn, đồng thời khơi gợi sự hoài niệm, trầm mặc.
• “tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan” – Biện pháp so sánh này gợi lên hình ảnh của những giọt nước mong manh, dễ vỡ, gắn với sự sống mong manh và tạm thời. Tiếng đàn trở nên đau đớn, vỡ vụn, giống như cuộc đời của Lorca, đầy những khổ đau, dễ bị phá vỡ.
Biện pháp này giúp nâng cao sức mạnh biểu cảm và tạo ra sự tương tác giữa âm nhạc và các yếu tố tự nhiên, sự sống và cái chết.
b. Ý nghĩa của những hình ảnh mang tính biểu tượng
• Tiếng đàn ghi-ta: Tiếng đàn ghi-ta trong bài thơ không chỉ đơn giản là âm thanh, mà còn là biểu tượng cho sự sống, cái đẹp và nghệ thuật bất diệt. Khi Lorca chết, tiếng đàn vẫn còn văng vẳng, trở thành âm thanh của sự vĩnh hằng, một hình thức nghệ thuật không thể chết đi dù thể xác của người nghệ sĩ đã rời bỏ cõi đời.
• Bọt nước vỡ tan: Hình ảnh “tiếng ghi-ta tròn bọt nước vỡ tan” thể hiện sự mong manh của cuộc sống, sự tàn phai của mọi vật chất. Đây là biểu tượng của sự huyền bí, của cái chết, của những điều không thể giữ lại. Nó cũng phản ánh sự đau đớn của một kiếp người không thể cứu vãn.
• Lorca bơi sang ngang trên chiếc ghi-ta màu bạc: Đây là hình ảnh biểu tượng cho hành trình sau cái chết của Lorca. Chiếc ghi-ta màu bạc có thể coi là biểu trưng cho nghệ thuật, mang Lorca về một thế giới khác, một thế giới vượt ra ngoài biên giới vật chất. Nó mang lại sự thanh thản cho linh hồn, đồng thời khẳng định rằng nghệ thuật và cái chết có sự giao hòa.
Câu 4: Tượng trưng và siêu thực trong bài thơ
• Yếu tố tượng trưng: Trong bài thơ, các yếu tố như tiếng ghi-ta, bọt nước, cây đàn, Lorca bơi sang ngang là những yếu tố tượng trưng mang hàm ý sâu sắc về nghệ thuật, sự sống, cái chết và khát vọng vĩnh hằng. Cây ghi-ta, tiếng đàn được coi là biểu tượng cho nghệ thuật và sự sống sau cái chết, phản ánh niềm tin rằng nghệ thuật sẽ mãi trường tồn.
• Yếu tố siêu thực: Bài thơ sử dụng những hình ảnh mang tính siêu thực, như “Lorca bơi sang ngang trên chiếc ghi-ta màu bạc”, “chàng ném lá bùa cô gái di-gan vào xoáy nước”. Hình ảnh Lorca bơi trên ghi-ta không còn là thực tế mà là một hình ảnh vượt qua giới hạn của hiện thực, tạo ra một không gian của tưởng tượng, sự mơ hồ và huyền bí. Hình ảnh này không chỉ khắc họa sự ra đi của Lorca mà còn biểu hiện cho sự phi lý của cái chết và hành trình xuyên qua thế giới bên kia.