câu 1: Để có tiền, ba của Tèo đã làm rất nhiều nghề như bán vé số, phụ hồ,...
câu 2: Trong đoạn văn trên, tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa để miêu tả hành động của "ống" (người cha) và "thằng Tèo". Cụ thể:
- "Ống bực lắm": Tác giả đã sử dụng từ ngữ chỉ cảm xúc của con người như "bực" để miêu tả tâm trạng của "ống", khiến cho hình ảnh người cha trở nên gần gũi, sinh động hơn.
- Thằng Tèo lụi cụi đằng sau tìm nhặt: Tác giả đã sử dụng động từ "lụi cụi" - vốn là hành động của con người khi làm việc vất vả, để miêu tả hành động của "thằng Tèo", tạo nên sự tương đồng giữa con người với vật nuôi, giúp câu văn thêm phần hấp dẫn, thú vị.
Việc sử dụng biện pháp tu từ nhân hóa trong đoạn văn này góp phần tăng sức gợi hình, gợi cảm cho lời văn, đồng thời tạo nên sự gần gũi, thân thiện giữa các nhân vật với độc giả.
câu 3: Nhân vật Tèo được khắc họa qua các chi tiết sau:
- Ngoại hình: gầy gò, ốm yếu, đen đúa, mặc bộ quần áo vá nhiều chỗ, chân đi đất.
- Hành động: chạy theo xe mẹ, gọi với theo, nhảy lên xe ngồi vào lòng mẹ, mếu máo khóc khi bị mẹ đánh đuổi xuống.
- Lời nói: "Mẹ ơi! Con đói bụng quá!" - lời nói ngây thơ, hồn nhiên của một đứa trẻ.
Qua những chi tiết trên, ta thấy Tèo là một cậu bé đáng thương, tội nghiệp. Cậu bé phải sống trong cảnh nghèo khó, thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ. Tuy vậy, Tèo vẫn luôn khao khát được yêu thương, được quan tâm. Khi gặp lại mẹ, Tèo đã vô cùng vui mừng, hạnh phúc. Dù bị mẹ đánh đuổi nhưng Tèo vẫn không hề oán giận mà chỉ mếu máo khóc. Điều này cho thấy Tèo là một cậu bé rất hiền lành, ngoan ngoãn và giàu tình cảm.