"Cha tôi" là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất của Sương Nguyệt Minh, được in trong tập "Người đàn bà tóc trắng". Tác phẩm đã khắc họa chân thực hình ảnh người cha già với những đức tính tốt đẹp, đồng thời thể hiện tình cảm sâu nặng mà con cái dành cho cha mình. Trong khi đó, "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần lại mang đến một góc nhìn khác về tình phụ tử, qua câu chuyện về một người cha đơn thân nuôi dạy con gái. Cả hai tác phẩm đều có những điểm tương đồng và khác biệt về nội dung và nghệ thuật.
Về nội dung, cả hai tác phẩm đều xoay quanh chủ đề tình phụ tử. Tuy nhiên, cách tiếp cận của mỗi tác giả lại có sự khác biệt rõ rệt. Trong "Cha tôi", Sương Nguyệt Minh đã xây dựng hình tượng người cha già với những đức tính tốt đẹp như hiền lành, nhân hậu, giàu lòng yêu thương. Ông luôn quan tâm, chăm sóc con cái hết mực, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ gia đình. Tình cảm của ông dành cho con cái là vô bờ bến, khiến cho người đọc không khỏi xúc động. Ngược lại, trong "Bố tôi", Nguyễn Ngọc Thuần lại tập trung vào việc miêu tả cuộc sống của một người cha đơn thân nuôi dạy con gái. Người cha trong truyện phải đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách nhưng vẫn luôn cố gắng vượt qua để mang đến cho con gái một cuộc sống tốt đẹp. Tình yêu thương của người cha dành cho con gái được thể hiện qua những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Về nghệ thuật, cả hai tác phẩm đều sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, dễ hiểu. Tuy nhiên, phong cách viết của mỗi tác giả lại có nét riêng biệt. Sương Nguyệt Minh sử dụng lối kể chuyện chậm rãi, sâu lắng, tạo nên bầu không khí ấm áp, gần gũi. Còn Nguyễn Ngọc Thuần lại sử dụng giọng văn hài hước, dí dỏm, tạo nên tiếng cười nhẹ nhàng cho người đọc. Nhìn chung, cả hai tác phẩm "Cha tôi" và "Bố tôi" đều là những tác phẩm hay, đáng đọc. Mỗi tác phẩm mang đến cho người đọc những cảm nhận riêng về tình phụ tử. Qua hai tác phẩm này, chúng ta có thể thấy được vai trò to lớn của người cha trong gia đình, cũng như tình cảm sâu nặng mà con cái dành cho cha mình.