phần:
câu 1: Điều lớn lao nhất mà GS Nguyễn Văn Minh định hướng cho các bạn trẻ nên nghĩ tới là đất nước. Ông khuyến khích các bạn trẻ không chỉ tập trung vào những ước mơ cá nhân mà còn cần hướng tới những ước mơ cao cả hơn, góp phần xây dựng và phát triển đất nước. Ông nhấn mạnh rằng thành công cá nhân chỉ có thể thay đổi một phận đời, trong khi đất nước cần những ước mơ lớn lao để trở thành một dân tộc tự cường.
câu 2: Trong câu văn được trích dẫn, có thể nhận thấy một số biện pháp tu từ được sử dụng:
1. Điệp ngữ: Câu văn lặp lại cấu trúc "đó là" nhiều lần, tạo nên sự nhấn mạnh và tạo nhịp điệu cho câu. Việc lặp lại này giúp người đọc dễ dàng nhận ra và ghi nhớ các hình ảnh mà tác giả muốn truyền tải.
2. Liệt kê: Các hình ảnh như "mảnh đất đời người", "dòng sông nối giữa đôi bờ", "cánh rừng hẹp dần", "bờ biển dài", "biển cả sóng vỗ về" được liệt kê liên tiếp, tạo ra một bức tranh sinh động về quê hương, đất nước. Biện pháp này giúp làm nổi bật sự đa dạng và phong phú của cảnh vật và cuộc sống ở Việt Nam.
3. So sánh ngầm: Mặc dù không có hình thức so sánh rõ ràng, nhưng việc mô tả các hình ảnh cụ thể như "dòng sông nối giữa đôi bờ" hay "cánh rừng hẹp dần" có thể được hiểu là những hình ảnh biểu trưng cho sự gắn kết và sự mất mát trong cuộc sống của người dân.
Tổng thể, những biện pháp tu từ này không chỉ làm cho câu văn trở nên sinh động và hấp dẫn mà còn giúp truyền tải thông điệp sâu sắc về tình yêu quê hương, đất nước và trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với tổ quốc.
câu 3: Câu nói "hãy biết nghĩ đến miếng cơm manh áo, nhưng thanh niên, sinh viên mà suốt ngày lẫm lũi để hết tâm trí dồn vào cái ăn, cái mặc cho riêng mình thì thật nhỏ nhoi và bạc nhược" của tác giả Nguyễn Văn Minh mang nhiều ý nghĩa sâu sắc.
Trước hết, câu nói này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc lo toan cho cuộc sống hàng ngày, đặc biệt là đối với thanh niên và sinh viên. "Miếng cơm manh áo" tượng trưng cho những nhu cầu thiết yếu của con người, những điều cần thiết để tồn tại và phát triển. Tuy nhiên, tác giả không chỉ dừng lại ở đó mà còn khuyến khích các bạn trẻ không nên chỉ tập trung vào những nhu cầu cá nhân mà quên đi những giá trị lớn lao hơn.
Khi tác giả nói "thật nhỏ nhoi và bạc nhược", ông muốn nhấn mạnh rằng nếu thanh niên chỉ sống cho bản thân, chỉ chăm chăm vào việc kiếm sống mà không có những ước mơ, lý tưởng cao cả, thì cuộc sống của họ sẽ trở nên tầm thường và thiếu ý nghĩa. Điều này cũng phản ánh một thực trạng trong xã hội, khi mà nhiều người trẻ có xu hướng chỉ lo cho bản thân mà không quan tâm đến cộng đồng, đất nước.
Từ đó, tác giả kêu gọi thanh niên, sinh viên hãy mở rộng tầm nhìn, hãy nghĩ đến những điều lớn lao hơn, như trách nhiệm với đất nước, với xã hội. Ông khuyến khích họ không chỉ dừng lại ở việc thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà còn phải có những ước mơ, hoài bão lớn lao, góp phần xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước.
Tóm lại, câu nói này không chỉ là lời nhắc nhở về việc chăm sóc bản thân mà còn là một lời kêu gọi mạnh mẽ về trách nhiệm xã hội và lý tưởng sống cao đẹp mà mỗi thanh niên, sinh viên cần hướng tới.