Bài thơ "Tiếng hát mùa gặt" của Nguyễn Duy là một tác phẩm văn học nổi tiếng, được viết theo thể loại thơ tự do. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh để tạo nên bức tranh về cuộc sống nông thôn Việt Nam trong thời kỳ đổi mới.
Bài thơ bắt đầu bằng việc miêu tả cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp của làng quê: cánh đồng lúa chín vàng ươm, những bông hoa sen trắng tinh khôi, dòng sông xanh biếc chảy êm đềm. Những hình ảnh này gợi lên sự thanh bình, yên tĩnh và vẻ đẹp thuần khiết của vùng quê.
Tuy nhiên, bên cạnh đó, bài thơ cũng đề cập đến những khó khăn, gian khổ mà người dân phải đối mặt trong quá trình lao động sản xuất. Hình ảnh những người nông dân vất vả cày cấy trên ruộng đồng, những giọt mồ hôi rơi xuống đất, những nỗi lo lắng về thời tiết, sâu bệnh... cho thấy sự hy sinh và nỗ lực không ngừng nghỉ của họ.
Bên cạnh đó, bài thơ còn ca ngợi tình yêu thương, đoàn kết giữa con người với nhau. Hình ảnh những người nông dân cùng chung tay làm việc, giúp đỡ lẫn nhau trong công việc đồng áng, những lời ca tiếng hát vang vọng khắp cánh đồng,... thể hiện sự gắn bó mật thiết, tình cảm chân thành giữa những người dân quê hương.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ "Tiếng hát mùa gặt" có nhiều điểm đặc sắc. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức biểu cảm, tạo nên một bức tranh sống động về cuộc sống nông thôn. Bên cạnh đó, cách sắp xếp câu từ, nhịp điệu linh hoạt, tạo nên âm hưởng du dương, nhẹ nhàng, phù hợp với nội dung bài thơ.
Nhìn chung, bài thơ "Tiếng hát mùa gặt" của Nguyễn Duy là một tác phẩm văn học đáng đọc, mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Nó không chỉ miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên và con người miền quê, mà còn khắc họa những giá trị đạo đức cao quý như lòng yêu nước, tinh thần đoàn kết, sự hy sinh vì cộng đồng.