Bài văn: Một Ngày Tình Nguyện Đáng Nhớ
Hè năm ngoái, tôi tham gia một hoạt động tình nguyện tại một mái ấm cho trẻ em mồ côi ở ngoại ô thành phố. Đó là một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên, không chỉ vì những kỷ niệm đẹp mà còn vì những cảm xúc sâu sắc mà nó để lại trong tôi.
Sáng sớm hôm đó, tôi cùng nhóm bạn tình nguyện viên tập trung tại điểm hẹn. Không khí trong lành của buổi sáng mùa hè khiến lòng tôi tràn đầy háo hức. Chúng tôi mang theo những món quà nhỏ, từ sách vở, đồ chơi đến quần áo cũ nhưng còn sử dụng được. Khi chiếc xe đưa chúng tôi đến mái ấm, tôi cảm nhận được sự hồi hộp và mong chờ trong lòng.
Khi bước vào mái ấm, tôi bị cuốn hút bởi những tiếng cười trong trẻo của các em nhỏ. Những gương mặt ngây thơ, hồn nhiên như những bông hoa dại giữa cánh đồng xanh. Tôi thấy một bé gái khoảng sáu tuổi, tóc buộc hai bên, đang chơi đùa với một chiếc búp bê cũ. Ánh mắt của em sáng rực lên khi thấy chúng tôi, như thể em đã chờ đợi từ lâu. Tôi cảm nhận được sự ấm áp và niềm vui lan tỏa trong không gian.
Chúng tôi bắt đầu hoạt động bằng việc tổ chức một buổi vui chơi cho các em. Những trò chơi đơn giản như nhảy dây, kéo co hay vẽ tranh đã khiến không khí trở nên sôi động. Tôi thấy các em cười tươi, chạy nhảy, quên đi những nỗi buồn trong cuộc sống. Đặc biệt, khi tôi cùng các em vẽ tranh, tôi thấy một bé trai ngồi bên cạnh, chăm chú tô màu. Em nói với tôi rằng em muốn vẽ một ngôi nhà hạnh phúc với đầy đủ cha mẹ và anh chị. Lời nói ấy khiến tôi chợt nghẹn ngào. Dù chỉ là một ước mơ giản dị, nhưng nó chứa đựng biết bao khát khao về một mái ấm trọn vẹn.
Sau buổi vui chơi, chúng tôi cùng nhau ăn trưa. Những món ăn đơn giản nhưng được các em ăn với sự thích thú. Tôi cảm nhận được sự gắn kết giữa chúng tôi, những người xa lạ nhưng cùng chung một tấm lòng. Khi nhìn vào ánh mắt của các em, tôi thấy được niềm hy vọng và sức sống mãnh liệt. Dù cuộc sống có khó khăn, nhưng các em vẫn luôn mỉm cười, vẫn luôn biết yêu thương và chia sẻ.
Khi rời mái ấm, tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Những kỷ niệm về các em, về những nụ cười và ánh mắt trong trẻo ấy sẽ mãi theo tôi. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không chỉ đến từ những điều lớn lao, mà còn từ những điều giản dị, từ những giây phút sẻ chia yêu thương. Hoạt động tình nguyện ấy đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết trân trọng cuộc sống và những người xung quanh.
Từ ngày đó, tôi quyết định sẽ thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội, không chỉ để giúp đỡ người khác mà còn để làm phong phú thêm tâm hồn mình. Tôi hiểu rằng, mỗi chúng ta đều có thể tạo ra sự khác biệt, dù là nhỏ bé, trong cuộc sống của người khác. Và chính những điều nhỏ bé ấy sẽ góp phần làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.