Nguyễn Du là đại thi hào dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới, tên tuổi của ông gắn liền với tác phẩm "Truyện Kiều". Đoạn trích "Giục giã" nằm ở câu thơ 2213 đến 2230 trong phần gia biến và lưu lạc. Qua đoạn trích này, chúng ta thấy được tấm lòng nhân đạo cao cả của nhà thơ khi đồng cảm với nỗi đau khổ của con người, đặc biệt là những người phụ nữ tài hoa nhưng bạc mệnh.
Đoạn trích thể hiện tâm trạng lo lắng, sốt ruột của Thúy Kiều trước tình cảnh gia đình đang gặp cơn nguy biến. Nàng mong muốn được trở về đoàn tụ cùng gia đình nhưng lại bị Sở Khanh lừa gạt, khiến nàng rơi vào tay Mã Giám Sinh. Từ đó, cuộc đời nàng bước sang trang mới đầy bi kịch và đau thương.
Mở đầu đoạn trích là hình ảnh Thúy Kiều ngồi bên cửa sổ, nhìn ra xa xăm:
"Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình"
Nàng như một bóng ma lặng lẽ đi trong đêm tối, không biết đi đâu, về đâu. Tâm trạng của nàng lúc này vô cùng rối bời, nàng không biết phải làm gì để cứu cha và em trai. Nàng chỉ biết đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác.
Thúy Kiều đã tìm đến nhà Thúc Sinh để nhờ chàng giúp đỡ. Tuy nhiên, Thúc Sinh lại do dự, chưa quyết định được nên giúp hay không giúp nàng. Điều này khiến Thúy Kiều càng thêm lo lắng, sợ hãi. Nàng đã dùng hết lời lẽ để thuyết phục Thúc Sinh, nhưng chàng vẫn không thay đổi ý kiến. Cuối cùng, nàng đành phải chấp nhận số phận, quay trở về nhà chờ đợi tin tức.
Trong đoạn trích, Nguyễn Du đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật để khắc họa tâm trạng của Thúy Kiều. Đó là việc sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm, nhịp điệu linh hoạt, kết hợp với các thủ pháp đối lập, tương phản,... Tất cả đã góp phần tạo nên bức tranh tâm trạng chân thực, sinh động, đầy ám ảnh.
Qua đoạn trích "Giục giã", Nguyễn Du đã thể hiện tấm lòng nhân đạo cao cả của mình. Ông đồng cảm với nỗi đau khổ của con người, đặc biệt là những người phụ nữ tài hoa nhưng bạc mệnh. Ông cũng lên án xã hội phong kiến bất công, tàn bạo đã đẩy con người vào bước đường cùng.