23/01/2025
23/01/2025
23/01/2025
Đoạn trích trong "Tuổi thơ im lặng" của Duy Khán đã vẽ nên một bức chân dung xúc động và chân thực về người mẹ, người phụ nữ Việt Nam điển hình trong những năm tháng khó khăn. Hình ảnh người mẹ hiện lên với những nét lam lũ, vất vả nhưng ẩn chứa bên trong là một tình yêu thương con vô bờ bến và một sức mạnh phi thường.
Những chi tiết miêu tả ngoại hình người mẹ đã khắc sâu vào tâm trí người đọc về sự gian truân mà mẹ phải gánh chịu. "Đôi vai mẹ đã thành chai từ bao giờ con không biết" không chỉ đơn thuần là một câu tả thực mà còn là lời tự vấn, thể hiện sự xót xa của người con khi nhận ra những vất vả của mẹ đã kéo dài theo năm tháng, in hằn dấu vết trên cơ thể. Vết nứt trên vai mẹ, "mất một lần da, rớm máu, dính cả vào đòn gánh", là minh chứng cụ thể cho những gánh nặng vật chất mà mẹ phải oằn mình gánh vác. Hình ảnh "lưng mẹ hoàn toàn là một bãi xém nổi" càng tô đậm thêm sự lam lũ, dãi dầu của mẹ dưới nắng mưa. Những chi tiết này không chỉ miêu tả ngoại hình mà còn gợi ra cả một cuộc đời vất vả, nhọc nhằn của mẹ.
Tuy cuộc sống khó khăn là vậy, tình yêu thương con của mẹ vẫn luôn đong đầy. Dù vai bị thương đau đớn, mẹ vẫn dối con "Không đau, nó ê ra rồi" để con được yên tâm. Hành động gánh gạo một quãng đường dài đến nơi con trọ học, tháng nào cũng vậy, thể hiện sự chu đáo, lo lắng và tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho con. Dù cuộc sống thiếu thốn, mẹ vẫn cố gắng mua cho con những món quà nhỏ bé như củ khoai luộc, chiếc bánh đa, vài đận mía. Những món quà tuy giản dị nhưng chứa đựng biết bao tình cảm của mẹ, là nguồn động viên lớn lao cho con trên con đường học hành.
Điều đáng trân trọng hơn cả là sức mạnh phi thường của người mẹ. "Nhưng chính đôi vai xương xẩu, bé nhỏ, mỏng manh ấy lại gánh được bao thứ mà người thường không thể gánh nổi". Câu văn khẳng định sức mạnh tiềm ẩn bên trong một người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối. Mẹ không chỉ gánh gồng những gánh nặng vật chất mà còn gánh cả những lo toan, vất vả cho gia đình, cho con cái. Mẹ là điểm tựa vững chắc, là nguồn động viên tinh thần to lớn cho cả gia đình.
Cuối đoạn trích, lời ước ao của người con "Ước gì mình cứ bé mãi để được reo lên: U về! U về! Ước gì u cứ sống mãi..." đã khép lại bài viết bằng một nốt nhạc trầm lắng, xúc động. Lời ước ao đó thể hiện tình yêu thương, sự biết ơn sâu sắc và mong muốn được mãi mãi ở bên mẹ. Nó cũng là tiếng lòng của mỗi người con dành cho mẹ, người đã hi sinh cả cuộc đời cho con cái. Đoạn trích đã thành công trong việc khắc họa hình ảnh người mẹ Việt Nam tần tảo, giàu đức hi sinh và tình yêu thương con vô bờ bến, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời