Tình mẫu tử luôn là thứ tình cảm thiêng liêng và cao quý nhất trên đời này. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, là người chấp cho ta những đôi cánh uớc mơ để bay đến chân trời hi vọng. Tất cả những gì mẹ làm đều vì tương lai vững bước, thành công của những đứa con. Và tình mẫu tử ấy đã được tái hiện rất thành công trong bài thơ Ngủ cùng với mẹ của nhà thơ Lương Đình Khoa.
Bài thơ được viết vào năm 2013 và nhanh chóng trở thành một trong những bài thơ hay nhất viết về chủ đề này. Tác phẩm kể về tâm trạng của người cha khi thấy đứa con bé bỏng của mình mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Mỗi đêm ông đều vỗ về, an ủi cô con gái nhỏ của mình, mong sao con sẽ có một giấc ngủ ngon lành, không còn bị những cơn đau hành hạ.
Lương Đình Khoa đã khắc họa nên bức tranh thiên nhiên thật đẹp, có đám mây, có vầng trăng, có đàn chim và cả những tiếng sóng ngoài khơi xa. Tất cả đều được bắt nguồn từ cửa sổ nơi con nằm. Khung cảnh thiên nhiên đang tuôn trào dòng sữa mát lành rót vào tâm hồn thơ ngây của con. Đám mây trắng trên bầu trời kia đang tan ra trong làn gió thoảng, vầng trăng nhô lên từ phía ngọn cây, đàn chim sà xuống như đang ghé thăm mảnh sân trước nhà rồi biến mất sau rặng dừa xanh rì. Tiếng sóng biển vỗ về như đang hát khúc ca muôn thuở của thời gian. Cảnh vật cứ mãi nối tiếp nhau, luân chuyển đều đặn như ngày chưa có chiến tranh, chưa có loạn lạc, chưa có đau thương, mất mát. Nhà thơ còn khéo léo lồng ghép âm thanh của thiên nhiên vào khung cảnh yên bình của buổi hoàng hôn. Âm thanh nhẹ nhàng mà sâu lắng như đang hòa tan vào cõi lòng của con. Nó gợi cho con nhớ về một tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc, vui tươi bên vòng tay ấm áp của cha và lời ru ngọt ngào của mẹ. Lời ru đã cất lên từ lâu nhưng giờ đây nó lại vang vọng bên tai con, đưa con vào giấc ngủ của tuổi thơ.
Tác giả đã sử dụng từ láy "loanh quanh", "lần lữa" để diễn tả trạng thái suy nghĩ của đứa trẻ. Con vẫn chưa tin rằng đây là sự thật, con vẫn hy vọng rằng đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng rồi tỉnh dậy. Nhưng sự thật luôn là sự thật và con người ta chẳng thể nào trốn chạy mãi. Nhân vật trữ tình đã sử dụng câu thơ "Con ơi ngủ cho say" như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng cho đứa trẻ. Mong rằng con sẽ ngủ thật ngon, gác lại mọi buồn phiền lo lắng, để tìm đến một thế giới khác mà không có bệnh tật.
Những hình ảnh xuất hiện lúc bấy giờ chỉ là bãi cỏ vàng, chiếc lá khô với cánh đồng thơm mùi sữa. Không còn mây, trăng, không còn đàn chim và tiếng sóng biển vỗ về. Đó là quy luật của tạo hóa, không ai có thể thay đổi được. Con người ta sinh ra, lớn lên và già đi, rồi một ngày nào đó sẽ rời bỏ thế gian để bước sang một thế giới khác. Đó là điều tất yếu mà không ai có thể tránh khỏi.
Bằng việc sử dụng những hình ảnh quen thuộc, gần gũi và ngôn ngữ nhẹ nhàng, du dương, nhà thơ Lương Đình Khoa đã đem đến cho người đọc những rung động sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Đồng thời, gửi gắm tới chúng ta bức thông điệp về tình yêu thương và sự trân trọng những khoảnh khắc bên cạnh những người thân yêu.