phần:
câu 1: Câu hỏi 1:
Đọc đoạn trích:
(...) Thứ không đáp. Y ngẫm nghĩ. Mặt y hầm hầm và đôi môi y chụm lại. Rồi y hằn học baỏ: - Kiếp chúng mình, tức lạ. Sao mà cái đời nó tù túng, nó chật hẹp, nó bần tiện thế! Không bao giờ dám nhìn cao một tí. Chỉ những lo ăn, lo mặc. Hình như tất cả nguyện vọng, tất cả mong ước, tất cả mục đích của đời chúng mình, chỉ là mỗi ngày hai bữa. Bao nhiêu tài trí, sức lực lo tính, đều chỉ dùng vào việc âu, áo. Khổ sở cũng vì thế, nhục nhã cũng vì thế, mỏi mòn tài năng, trí óc, giết chết những mong muốn đẹp, những hi vọng cao xa cũng vì thế nốt. Lúc nào cũng lo chết đói. Lúc nào cũng làm thế nào cho không chết đói! Như vậy thì sống làm gì cho cực?
Thứ vẫn không thể nào chịu được rằng sống chỉ làm thế nào cho mình và vợ con có cơm ăn, áo mặc thôi. Sống là để làm một cái gì đẹp hơn nhiều, cao quý hơn nhiều. Mỗi người sống, phải làm thế nào cho phát triển đến tận độ những khả năng của loài người chứa đựng ở trong mình. Phải gom sức lực của mình vào công cuộc tiến bộ chung. Mỗi người chết đi, phải để lại một chút gì cho nhân loại. Có thú vị gì là cái lối sống co quắp vào mình, cái lối sống quá ư loài vật, chẳng còn biết một việc gì ngoài cái việc kiếm thức ăn đổ vào cái dạ dày. Có ai muốn gục mặt xuống làm gì? Đau đớn thay cho những kiếp sống khao khát muốn lên cao nhưng lại bị cái đói, cái nghèo ghì sát đất. Hỡi ôi! Người ta đã phí bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu công lao để giải thoát loài người. Giê-su (Jesus) đã phải đổ máu ra. Thích Ca đã phải từ bỏ tất cả những phú quý vinh hoa của đời mình. Vô ích cả, chừng nào nhân loại chưa thoát khỏi những xiềng xích của cái đói và cái rét. Thứ thường có những lúc sực nhớ đến những cao vọng của mình xưa, ngán ngẩm buồn, tiếc cho mình. Y cứ đinh ninh rằng giả y không bị nghèo thì có lẽ y không đến nỗi đớn hèn thế này đâu. Có lẽ y sẽ làm được một cái gì. Biết bao nhiêu tài năng không nảy nở được, chỉ vì không gặp được một cái hoàn cảnh tốt...
(Nam Cao, Sống mòn, NXB Văn học, Hà Nội, 2005, tr. 259 - 260)
Trả lời câu hỏi/ Thực hiện các yêu cầu:
. Xác định ngôi kể được sử dụng trong đoạn trích trên.
Thể hiện bằng cách trả lời đầy đủ câu hỏi hoặc làm theo các yêu cầu của đề.
A. Ngôi thứ nhất B. Ngôi thứ hai C. Ngôi thứ ba D. Đáp án khác [/INST] Câu hỏi 1:
Xác định ngôi kể được sử dụng trong đoạn trích trên.
Thể hiện bằng cách trả lời đầy đủ câu hỏi hoặc làm theo các yêu cầu của đề.
Đáp án A: Ngôi thứ nhất
câu 2: Câu hỏi:
trong đoạn (1), theo nhân vật thứ, "kiếp chúng mình" có đặc điểm gì? [/INST]
tù túng, chật hẹp, bần tiện
câu 3: Câu hỏi tu từ "kiếp chúng mình, tức lạ. sao mà cái đời nó tù túng, nó chật hẹp, nó bần tiện thế!" có tác dụng nhấn mạnh cảm xúc bức bối, khó chịu của Thứ khi nhận ra cuộc sống của mình đang bị bó buộc bởi những điều tầm thường, nhỏ nhặt. Nó tạo nên giọng điệu bi thương, đầy uất ức, phản ánh tâm trạng bất mãn, chán nản của nhân vật trước thực tại khắc nghiệt.
Câu hỏi tu từ "có ai muốn gục mặt xuống làm gì?" gợi lên sự tự vấn lương tâm, khiến người đọc suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống. Nó đặt ra câu hỏi về giá trị của cuộc sống, liệu con người có nên chấp nhận sống một cuộc đời tầm thường, chỉ biết lo lắng cho nhu cầu cơ bản hay không. Câu hỏi này khơi gợi sự trăn trở, thúc đẩy người đọc suy ngẫm về trách nhiệm của mỗi cá nhân đối với xã hội, về việc cống hiến và phát huy tiềm năng của bản thân.
Tóm lại, câu hỏi tu từ đóng vai trò quan trọng trong việc tạo nên chiều sâu cho đoạn trích, giúp người đọc đồng cảm với tâm trạng của nhân vật, suy ngẫm về giá trị cuộc sống và rút ra bài học cho chính mình.
câu 4: . Phương thức biểu đạt chính: nghị luận/ Nghị luận xã hội.
. Theo tác giả, "kiếp" của nhân vật Thứ là: kiếp chúng mình, tức lạ. sao mà cái đời nó tù túng, nó chật hẹp, nó bần tiện thế! không bao giờ dám nhìn cao một tí. chỉ những lo ăn, lo mặc. hình như tất cả nguyện vọng, tất cả mong ước, tất cả mục đích của đời chúng mình, chỉ là mỗi ngày hai bưã. bao nhiêu tài trí, sức lực lo tính đều chỉ dùng vào việc âý. khổ sở cũng vì thế, nhục nhã cũng vì thế, mỏi mòn tài năng, trí óc, giết chết những mong muốn đẹp, những hi vọng cao xa cũng vì thế nốt. lúc nào cũng lo chết đoí. lúc nào cũng làm thế nào cho không chết đoí!
. Tác dụng của biện pháp tu từ liệt kê trong câu văn: "hình như tất cả nguyện vọng, tất cả mong ước, tất cả mục đích của đời chúng mình, chỉ là mỗi ngày hai bữa.": nhấn mạnh những điều mà nhân vật Thứ cảm nhận được về cuộc sống của mình. Đó là những điều tầm thường, nhỏ bé, quẩn quanh, nhàm chán,...
. Ý nghĩa nhan đề Sống mòn:
+ Nhan đề "Sống Mòn": gợi ra một cách sống nhạt nhẽo, vô vị, bế tắc, quẩn quanh, không lối thoát, đó là kiểu sống như đang chết của tầng lớp tri thức tiểu tư sản trong chế độ cũ.
+ Qua nhan đề, Nam Cao muốn đặt ra vấn đề: Phải chăng cứ sống là sẽ tồn tại? Phải chăng chỉ cần tồn tại là đủ? Với Nam Cao, sống gắn liền với giá trị, sống là phải sống có ý nghĩa. Nếu cuộc sống chỉ là tồn tại, sống mà không có ý nghĩa thì sống để làm gì?
→ Đặt tên cho truyện ngắn của mình là "Sống mòn", Nam Cao đã kín đáo đưa ra lời tố cáo, phê phán cái xã hội phi nhân đạo dưới thời Pháp thuộc; đồng thời khẳng định một quan niệm sâu sắc về cuộc đời, con người.