Nói với con là bài thơ hay, thể hiện tình cảm gia đình ấm cúng, ca ngợi truyền thống cần cù, sức sống mạnh mẽ và những phẩm chất cao quý của quê hương và dân tộc mình. Bài thơ giúp ta hiểu thêm về sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của một dân tộc miền núi, gợi nhắc đến tình cảm đẹp đẽ với quê hương và dân tộc. Đó là yếu tố quan trọng để mỗi chúng ta xây dựng một mái ấm gia đình hạnh phúc. Với giọng điệu thiết tha, trìu mến, những lời nhắn gửi cuối cùng của người cha dành cho con đã kết lại bằng những hình ảnh thật giàu ý nghĩa:
Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng.
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời."
Những người đồng mình là những người vùng mình, người miền mình - chính là những người cùng sống trên một miền đất, cùng một quê hương, cùng một dân tộc. Câu thơ sử dụng từ ngữ hô gọi "con ơi" kết hợp với từ tình thái "yêu lắm" và cụm từ cảm thán "thương quá" khiến cho lời thơ trở nên ngọt ngào, chan chứa niềm tự hào với tình yêu thương mãnh liệt, càng tô đậm tình cảm thiêng liêng của cha đối với con. Nhờ sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa giọng kể chuyện với giọng tâm tình nên người đọc đã cảm nhận được tình cảm thắm thiết, vững bền, sâu sắc của cha đối với con. Lời thơ như một lời khuyên răn con phải biết quý trọng, biết gìn giữ những truyền thống tốt đẹp của quê hương, của dân tộc mình. Bốn câu thơ tiếp theo là những hình ảnh tiêu biểu của quê hương, những hình ảnh đặc trưng của người dân tộc Tày, dân tộc miền núi. Cuộc sống của những người đồng mình hiện ra thật giản dị nhưng cũng rất đáng yêu: Đan lờ cài nan hoa/ Vách nhà ken câu hát. Cách trang trí "đan lờ cài nan hoa" vừa miêu tả cụ thể công việc làm hàng ngày của họ vừa toát lên vẻ đẹp của một cuộc sống lao động nhẹ nhàng, cần cù, khéo léo và tài hoa. Câu thơ thứ hai dịch là: "Vách nhà ken câu hát" thật tuyệt. "Ken" nghĩa là lắp ghép thành hàng thành lối, đây là cách mô tả rất tinh tế mà chỉ những người am hiểu về văn hóa nhân dân mới đưa vào thơ một cách sáng tạo như vậy. Mỗi một ngôi nhà có vách được lắp ghép bằng những câu hát, những câu ca dao, tục ngữ, những câu thơ, câu hò trong dân gian. Từ đó gợi lên cả một không gian sống đầy ắp văn chương, văn hóa, nơi mà lời ăn tiếng nói của những người đồng mình vô cùng ngọt ngào, êm dịu, và tha thiết. Có thể nói rằng đó là vẻ đẹp của một cuộc sống tâm hồn bay bổng, lãng mạn. Trong những câu thơ này, người cha còn muốn nói cho con biết về sức sống mạnh mẽ, bền bỉ của quê hương. Con người của quê hương, cuộc sống của quê hương. Người cha tự hào về những phẩm chất cao quý của người đồng mình và mong con cũng sẽ kế tục những phẩm chất ấy. Đến đây, ta chợt hiểu vì sao người cha lại nói thế với con. Không phải người cha muốn trút bỏ gánh nặng cho con mà là muốn con hiểu rõ cội nguồn, gốc rễ của bản thân và tự hào, có trách nhiệm với quê hương. Kết thúc bài thơ là lời khẳng định, ngợi ca về sức sống mạnh mẽ, bền bỉ của quê hương; là niềm tin tưởng của người cha vào con, vào dân tộc. Dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ nhưng không thiêu đốt được tinh thần, ý chí của con người. Trái lại, nó càng nghiền rèn thêm ý chí, nghị lực phi thường của con người quê hương.