phần:
câu 5: . Phương thức biểu đạt chính của văn bản: tự sự.
. Các nhân vật được nhắc đến trong đoạn trích trên: Thúy Kiều, Kim Trọng, Vương Quan, Thúc Sinh, Hoạn Thư, Mã Giám Sinh, Tú Bà, Bạc Bà, Bạc Hạnh, Sùng Ông, Sùng Bà, vãi Giác Duyên, Kim Trọng, Từ Hải, Hồ Tôn Hiến, Sở Khanh, mụ quản gia, vãi Giác Duyên, Thúy Vân, Vương Ông, Vương Bà, Vương Quan, Thúy Kiều, Kim Trọng, Thúc Sinh, Hoạn Thư, Mụ mối, Trần Tứ, Sư vãi, quan xử kiện, thổ quan, nha lại, lính lệ.
. Những chi tiết miêu tả khung cảnh hoang tàn, tiêu điều của khu mộ Đạm Tiên và cuộc sống vất vả, cơ cực của Kiều ở lầu Ngưng Bích:
- Khung cảnh hoang tàn, tiêu điều của khu mộ Đạm Tiên:
+ Mộ Đạm Tiên: nằm ven đường, cách đồng rộng, cỏ xanh, thấp thoáng bên cạnh nấm mồ vô chủ.
+ Cảnh tượng thê lương, ảm đạm: chỉ có sương rơi, gió thổi, mây bay, chim kêu, tạo nên cảm giác buồn bã, cô đơn.
- Cuộc sống vất vả, cơ cực của Kiều ở lầu Ngưng Bích:
+ Lầu cao ngất nghểu, trơ vơ giữa biển khơi mênh mông, không có gì che chắn.
+ Chỉ có một mảnh trăng lạnh lẽo soi sáng, khiến lòng người thêm u uất, buồn phiền.
+ Không gian vắng lặng, tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng vỗ ầm ầm dưới chân lầu, gợi lên cảm giác hãi hùng, sợ sệt.
. Trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích", Nguyễn Du đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật đặc sắc để khắc họa tâm trạng của Thúy Kiều. Một trong số đó là bút pháp tả cảnh ngụ tình.
Bút pháp tả cảnh ngụ tình là một thủ pháp nghệ thuật thường được sử dụng trong thơ ca trung đại. Tác giả sử dụng hình ảnh thiên nhiên để thể hiện tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật. Trong đoạn trích, Nguyễn Du đã sử dụng bút pháp này để miêu tả khung cảnh hoang tàn, tiêu điều của khu mộ Đạm Tiên và cuộc sống vất vả, cơ cực của Kiều ở lầu Ngưng Bích.
Khung cảnh hoang tàn, tiêu điều của khu mộ Đạm Tiên:
+ Mộ Đạm Tiên: nằm ven đường, cách đồng rộng, cỏ xanh, thấp thoáng bên cạnh nấm mồ vô chủ.
+ Cảnh tượng thê lương, ảm đạm: chỉ có sương rơi, gió thổi, mây bay, chim kêu, tạo nên cảm giác buồn bã, cô đơn.
Cuộc sống vất vả, cơ cực của Kiều ở lầu Ngưng Bích:
+ Lầu cao ngất nghểu, trơ vơ giữa biển khơi mênh mông, không có gì che chắn.
+ Chỉ có một mảnh trăng lạnh lẽo soi sáng, khiến lòng người thêm u uất, buồn phiền.
+ Không gian vắng lặng, tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng vỗ ầm ầm dưới chân lầu, gợi lên cảm giác hãi hùng, sợ sệt.
Thông qua việc miêu tả khung cảnh thiên nhiên, Nguyễn Du đã thể hiện được tâm trạng buồn bã, cô đơn, tuyệt vọng của Thúy Kiều. Nàng đang phải chịu đựng nỗi nhớ nhung da diết đối với quê hương, gia đình, người thân. Đồng thời, nàng cũng đang phải đối mặt với những thử thách, gian khổ phía trước.
câu 1: Thể loại của văn bản trên là truyện thơ Nôm bác học
câu 2: Văn bản được viết bằng chữ Nôm
câu 3: Tóm tắt : Từ ngày chia tay Thúy Kiều, Kim Trọng trở về quê chịu tang chú, rồi lên kinh đô học tập. Sau đó, chàng kết hôn với Thúy Vân. Trong thời gian ấy, ở quê nhà, trải qua mười lăm năm lưu lạc, Thúy Kiều bị mua bán đưa đẩy đến chốn lầu xanh. May mắn, nàng được Thúc Sinh chuộc ra làm vợ lẽ nhưng bị Hoạn Thư - vợ cả của Thúc Sinh ghen ghét, bày mưu hãm hại nàng phải vào lầu xanh lần thứ hai. Ở đây, nàng được Từ Hải- một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất chuộc ra khỏi lầu xanh và giúp Thúy Kiều báo ân báo oán. Nhưng do quá tin người nên Thúy Kiều bị Hồ Tôn Hiến lừa khiến Từ Hải chết đứng giữa trận tiền. Hắn bắt Kiều hầu rượu đánh đàn trong bữa tiệc quan. Sợ danh tiếng bị ảnh hưởng, hắn đem Kiều gả cho một viên thổ quan. Đau đớn, tủi nhục, nàng nhảy xuống sông Tiền Đường tự vẫn nhưng được sư Giác Duyên cứu giúp.
câu 4: Câu thơ "Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông" sử dụng biện pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác để miêu tả khung cảnh mùa xuân tươi đẹp nhưng cũng mang theo nỗi buồn man mác của quá khứ. Hình ảnh "gió đông" gợi liên tưởng đến tiết trời se lạnh, trong khi đó "hoa đào" thường nở rộ vào đầu xuân, tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, sức sống mãnh liệt. Sự kết hợp giữa hai yếu tố đối lập này tạo nên một bức tranh thiên nhiên vừa rực rỡ, vừa u buồn. Hoa đào năm ngoái vẫn còn nở rộ, nhưng nụ cười của nó dường như đã bị che khuất bởi lớp sương mờ ảo của thời gian và nỗi nhớ nhung da diết.
Câu thơ thể hiện nỗi tiếc nuối, day dứt của tác giả trước sự tàn phai của thời gian, đồng thời cũng phản ánh tâm trạng bâng khuâng, lưu luyến của nhân vật trữ tình khi phải chia tay với quá khứ. Nó gợi nhắc chúng ta về giá trị của những kỷ niệm đẹp đẽ, dù đã qua đi nhưng vẫn luôn in đậm trong tâm trí mỗi người.
câu 5: : Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản là tự sự.
: Biện pháp nghệ thuật chủ yếu được sử dụng trong văn bản trên là miêu tả và biểu cảm.
: Tác dụng của việc kết hợp giữa miêu tả và biểu cảm trong văn bản:
- Miêu tả giúp người đọc hình dung rõ nét khung cảnh hoang tàn, tiêu điều của khu vườn Thúy, đồng thời gợi lên nỗi buồn, tiếc nuối của nhân vật trữ tình.
- Biểu cảm thể hiện trực tiếp nỗi lòng xót thương, day dứt của nhân vật trữ tình trước sự đổi thay của thời gian và số phận.
: Nội dung chính của đoạn trích là: Nỗi nhớ nhung da diết của Kim Trọng đối với Kiều khi trở về thăm quê hương. Anh ta bàng hoàng, sững sờ trước khung cảnh hoang tàn, tiêu điều của khu vườn Thúy, nơi từng gắn bó với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Đồng thời, anh ta cũng vô cùng xót xa, tiếc nuối khi nhận ra rằng Kiều đã bị bán đi, cuộc sống của cô ấy giờ đây chẳng còn gì là tươi đẹp như trước nữa.
: Đoạn trích "Sập sè én liệng lầu không, cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày" là một bức tranh thiên nhiên hoang tàn, tiêu điều, phản ánh tâm trạng buồn bã, tiếc nuối của nhân vật trữ tình. Hình ảnh chim én bay lượn trên bầu trời cao rộng, cỏ lan phủ kín mặt đất, rêu phong bám đầy dấu giày tạo nên một khung cảnh ảm đạm, u buồn. Tâm trạng của nhân vật trữ tình được thể hiện qua những câu thơ:
- Sập sè én liệng lầu không: Chim én bay lượn trên bầu trời cao rộng, gợi lên cảm giác trống trải, cô đơn.
- Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày: Cỏ lan phủ kín mặt đất, rêu phong bám đầy dấu giày, gợi lên cảm giác hoang tàn, tiêu điều.
Tâm trạng của nhân vật trữ tình được thể hiện qua những câu thơ:
- Sập sè én liệng lầu không: Chim én bay lượn trên bầu trời cao rộng, gợi lên cảm giác trống trải, cô đơn.
- Cỏ lan mặt đất, rêu phong dấu giày: Cỏ lan phủ kín mặt đất, rêu phong bám đầy dấu giày, gợi lên cảm giác hoang tàn, tiêu điều.