ii:
câu 1: Bài thơ "Đời Ngoại" của tác giả Nguyễn Duy là một tác phẩm mang đậm chất trữ tình, sâu lắng, gợi lên nhiều suy ngẫm về cuộc sống, con người và thời gian. Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, không tuân thủ quy tắc về số lượng câu, nhịp thơ hay luật bằng trắc. Tuy nhiên, cách sắp xếp câu thơ và sử dụng ngôn ngữ tạo nên sự hài hòa, cân đối cho bài thơ.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh "đời ngoại", một khái niệm trừu tượng nhưng lại rất gần gũi với mỗi người. Đời ngoại là quãng thời gian mà chúng ta trải qua bên ngoài gia đình, xã hội, nơi chúng ta gặp gỡ, yêu thương, chia sẻ và trưởng thành. Hình ảnh "cau" được sử dụng để so sánh với đời ngoại, thể hiện sự tương đồng giữa hai khái niệm này. Cau cũng là biểu tượng của sự trường tồn, bền bỉ, giống như đời ngoại luôn chảy trôi, không ngừng nghỉ.
Những dòng thơ tiếp theo miêu tả vẻ đẹp của đời ngoại thông qua những hình ảnh cụ thể như "mái tóc bạc trắng", "nụ cười hiền hậu". Những hình ảnh này gợi lên sự ấm áp, yêu thương, sự hi sinh thầm lặng của người mẹ dành cho con cái. Tác giả đã khéo léo sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ, ví von để làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam.
Câu thơ cuối cùng "đời ngoại như đời cau mọc thẳng" khẳng định sự kiên cường, bất khuất của đời ngoại. Dù trải qua bao thăng trầm, biến đổi, đời ngoại vẫn luôn vươn lên, tỏa sáng. Đây là lời khẳng định về sức mạnh, ý chí phi thường của con người trước thử thách của cuộc đời.
Tóm lại, bài thơ "Đời Ngoại" của Nguyễn Duy là một tác phẩm giàu ý nghĩa, thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả dành cho người mẹ. Bài thơ đã khắc họa thành công vẻ đẹp của đời ngoại, đồng thời gửi gắm thông điệp về sự trân trọng, biết ơn đối với những người đã hy sinh vì chúng ta.
câu 2: - Thể thơ tự do
- Đề tài: Tình yêu quê hương, tình cảm gia đình
- Biện pháp tu từ: Điệp ngữ "cau"
+ Tác dụng: Nhấn mạnh hình ảnh cây cau - biểu tượng của làng quê Việt Nam. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm nỗi nhớ thương da diết đối với quê hương.