Truyện ngắn "Chiếc lược ngà" của nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng độc giả bởi nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc, nhất là nhân vật bé Thu - một em bé cá tính, đáng yêu và có tình yêu ba tha thiết. Nhân vật bé Thu được khắc họa với cá tính mạnh mẽ, bướng bỉnh nhưng lại giàu tình cảm. Ngay từ lần đầu gặp ba sau bảy năm xa cách, khi ông Sáu về thăm nhà, bé Thu đã bộc lộ tình yêu thương dành cho ba qua những cử chỉ, hành động. Khi nghe tiếng ông Sáu gọi con, Thu đã "giật mình tròn mắt nhìn". Nó ngơ ngác, lạ lùng, mặt nó bỗng tái đi, rồi vụt chạy và kêu thét lên: "Má! Má!". Đây là những cử chỉ, hành động thể hiện sự ngạc nhiên, hoang mang, sợ hãi, không dám tin đó là sự thật. Bé Thu sợ hãi vì trên mặt ông Sáu lúc này có một vết sẹo rất dài, đen sạm, khác hẳn với hình ảnh người cha mà em thường thấy. Hình ảnh bé Thu trong ngày đầu gặp cha đầy trái ngược và bất ngờ, khiến mọi người ngỡ ngàng, xót xa, còn chính ông Sáu thì vô cùng đau đớn.
Trong suốt ba ngày nghỉ phép ở nhà, dù bị mẹ dọa đánh, ép buộc, bé Thu vẫn quyết liệt cự tuyệt ông Sáu, cương quyết không nhờ ông chắt nước nồi cơm đang sôi. Bị mẹ mắng, cô bé lập tức bỏ sang nhà bà ngoại, trước khi đi còn nói gỏi với ông Sáu bằng giọng vùng miền đặc sệt của quê hương: "Vô ăn cơm đi ba", "Cơm chín rồi!" . Bé Thu tỏ ra hết sức lạnh nhạt, thậm chí là xa lánh người đàn ông luôn yêu thương bé vô bờ bến. Điều đó khiến người đọc xúc động đến nghẹn ngào, càng thêm thương cảm cho hoàn cảnh trớ trêu mà chiến tranh đã mang lại. Tuy nhiên, thái độ của bé Thu lại hoàn toàn khác. Cô bé dường như không hề nhận ra sự thân thiết và quan tâm đặc biệt mà ông Sáu dành cho mình. Ngược lại, bé Thu còn tỏ ra ngờ vực, lảng tránh và thậm chí là lạnh nhạt, ương bướng với người cha của mình. Sự ương bướng của bé Thu được thể hiện rõ nét trong từng cử chỉ, hành động cụ thể. Khi ông Sáu gắp một cái trứng cá to vàng bỏ vào bát cơm: "Nó liền lấy đũa xoi vào chén để rồi bất thần hất cái trứng cá ra, cơm văng tung tóe cả mâm" và cao hơn nữa là khi mẹ nó dỗ dành thì nó đã "không cóc miệng cãi lại" rồi bỏ sang nhà bà ngoại bằng được. Những hành động đó của bé Thu đều được Nguyễn Quang Sáng miêu tả rất chân thực, giúp người đọc hình dung được tính cách và tâm lí của một đứa trẻ ngây thơ, bướng bỉnh.
Tuy nhiên, ẩn đằng sau thái độ ấy lại là một tình yêu cha tha thiết và mãnh liệt. Tình yêu ấy được thể hiện rõ nét trong giây phút chia tay cha con. Khi ông Sáu khoác ba lô lên đường, bé Thu bỗng nhiên cất tiếng gọi ba - một tiếng kêu giòn giã, gây bất ngờ cho tất cả mọi người. Tiếng gọi ấy chất chứa trong đó bao tình yêu thương, niềm khát khao được gần gũi, yêu thương của bé Thu dành cho cha. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự hối hận của bé Thu khi đã lạnh nhạt, ương bướng với cha.