Câu nói của nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm "Chữ Người Tử Tù" thể hiện sự khiêm tốn và tôn trọng đối với người khác. Ông không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ tài năng mà còn là một con người có lòng tự trọng cao. Sự nhận thức về bản thân và ý thức về giá trị của mình khiến ông trở nên nhạy cảm trước những hành động hay lời nói thiếu tôn trọng từ phía người khác. Điều này phản ánh rõ nét qua việc ông sẵn sàng chấp nhận sự giúp đỡ từ viên quản ngục, dù biết rằng đó là một hành động trái với nguyên tắc của mình.
Sự thay đổi thái độ của Huấn Cao cũng được thể hiện qua cách ông đối xử với viên quản ngục. Từ chỗ khinh thường đến khi hiểu rõ tấm lòng chân thành của viên quản ngục, ông đã mở lòng hơn và thậm chí còn dành tặng chữ cho người này. Hành động này không chỉ mang tính chất nghệ thuật mà còn chứa đựng sự trân trọng và biết ơn sâu sắc đối với tấm lòng tốt đẹp của viên quản ngục.
Tóm lại, câu nói của Huấn Cao trong tác phẩm "Chữ Người Tử Tù" không chỉ là một lời khẳng định về tài năng và đức độ của ông mà còn là biểu hiện của lòng tự trọng và sự tôn trọng đối với người khác. Nó góp phần tạo nên chiều sâu tâm lý và triết lý sống cho nhân vật, đồng thời làm nổi bật chủ đề chính của tác phẩm: vẻ đẹp của cái thiện và tinh thần bất khuất trước cường quyền.
câu 1. Văn bản sử dụng phương thức biểu đạt chính là tự sự. Tác giả đã kể lại câu chuyện về cuộc đời và những trải nghiệm của nhân vật "tôi" trong quá trình trưởng thành, từ đó thể hiện chủ đề chính của tác phẩm - tình cảm gia đình, lòng biết ơn và sự trân trọng đối với những giá trị truyền thống.
câu 2. Trong đoạn trích, có sự kết hợp giữa lời người kể chuyện và lời của nhân vật. Lời người kể chuyện được thể hiện qua các câu miêu tả cảnh vật, tâm trạng của nhân vật chính "tôi" như: "Tôi đi trên con đường làng quen thuộc", "Bầu trời cao vời vợi, mây trắng bồng bềnh", "Nắng chiều tà nhuộm đỏ cả cánh đồng". Còn lời của nhân vật được thể hiện qua những câu đối thoại trực tiếp như: "Mẹ ơi! Con về rồi đây!" hay "Con nhớ mẹ quá!". Sự kết hợp này giúp cho câu chuyện trở nên sinh động, hấp dẫn hơn, đồng thời cũng tạo nên sự gần gũi, thân mật với độc giả.
câu 3. Trong cuộc đời Huấn Cao, ông chỉ viết chữ cho ba người. Đó là 3 người bạn thân của ông, những người mà ông tin tưởng và quý mến nhất. Ông không muốn viết chữ cho bất kỳ ai khác vì sợ họ sẽ làm hỏng nét chữ của mình.
câu 4. Trong đoạn trích, nhân vật "tôi" đã có những suy nghĩ và cảm xúc về việc mình không thể trở thành một nhà thơ như mong muốn ban đầu. Ban đầu, anh ta rất háo hức với ý tưởng viết lách và mơ ước được sáng tác những bài thơ hay. Tuy nhiên, khi đối mặt với thực tế cuộc sống, anh ta nhận ra rằng để trở thành một nhà thơ giỏi cần phải có nhiều yếu tố khác nhau ngoài tài năng thiên bẩm. Anh ta cũng nhận thấy rằng việc viết lách đòi hỏi sự kiên trì, nỗ lực và khả năng vượt qua khó khăn. Nhân vật "tôi" bắt đầu tự vấn bản thân và đặt câu hỏi liệu mình có đủ đam mê, nghị lực và kỹ năng để theo đuổi con đường này hay không. Cuối cùng, anh ta quyết định từ bỏ giấc mơ trở thành nhà thơ vì cảm thấy không còn đủ động lực và niềm tin vào khả năng của mình.
câu 5. Sau khi viết xong bức châm, Huấn Cao đã khuyên Quản ngục nên thay đổi môi trường sống để giữ gìn thiên lương. Ông cho rằng, cái đẹp không thể tồn tại trong môi trường xấu xa, độc ác. Nếu muốn giữ được tâm hồn thanh cao, trong sáng thì Quản ngục cần phải rời bỏ chốn lao tù này. Lời khuyên của Huấn Cao thể hiện tư tưởng nhân đạo sâu sắc của nhà văn Nguyễn Tuân. Ông cho rằng, con người dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều có thể giữ gìn được phẩm chất tốt đẹp của mình. Cái đẹp luôn chiến thắng cái ác, và chỉ có những người biết trân trọng cái đẹp mới xứng đáng được hưởng thụ nó.
câu 6. Trong tác phẩm "Chữ Người Tử Tù", sau khi nghe lời khuyên chân thành của Huấn Cao, ngục quan đã có thái độ và hành động khác biệt so với trước đây. Anh ta không còn tỏ ra hống hách, kiêu ngạo mà thay vào đó là sự kính trọng, lễ phép đối với Huấn Cao. Điều này được thể hiện qua việc ngục quan cúi đầu lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao, đồng thời cũng thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ tài năng của ông.
Những biểu hiện này cho thấy ngục quan đã nhận thức được giá trị của con chữ và ý nghĩa sâu sắc của nó trong cuộc sống. Ông hiểu rằng, dù là một kẻ tù tội nhưng Huấn Cao vẫn giữ được phẩm chất cao quý, tài năng xuất chúng. Từ đó, ngục quan bắt đầu nhìn nhận lại bản thân mình, tự vấn về lối sống và cách ứng xử của mình.
Sự thay đổi này cho thấy ngục quan đang dần hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn, biết trân trọng những giá trị tinh thần và đạo đức. Hành động của ông cũng góp phần tạo nên một kết thúc đầy nhân văn cho tác phẩm, khẳng định sức mạnh của cái thiện và lòng nhân ái.