Bài thơ "Mẹ" của tác giả Đỗ Trung Lai đã khắc họa chân thực và cảm động hình ảnh người mẹ tần tảo, hi sinh vì con cái. Qua những dòng thơ ngắn gọn nhưng giàu sức gợi, ta có thể hình dung được cuộc đời lam lũ, vất vả của mẹ. Mẹ là người phụ nữ nhỏ bé, gầy guộc, lưng còng xuống bởi gánh nặng cuộc sống. Hình ảnh "lưng mẹ còng rồi/Cau thì vẫn thẳng", đối lập giữa mẹ và cau tạo nên sự tương phản đầy ám ảnh. Cau - biểu tượng của sự thanh tao, cao quý, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ già nua, nhọc nhằn của mẹ. Sự đối lập ấy càng làm nổi bật lên nỗi xót xa, tiếc nuối trước thời gian tàn nhẫn đã cướp đi tuổi xuân của mẹ.
Bên cạnh đó, bài thơ cũng thể hiện tình yêu thương sâu sắc của người con dành cho mẹ. Người con luôn trân trọng, nâng niu từng khoảnh khắc bên mẹ, dù mẹ đã già yếu, lưng còng. Câu thơ "Con nâng trên tay/Một miếng cau khô/Khô gầy như mẹ" là minh chứng rõ nét nhất cho tấm lòng hiếu thảo của người con. Con nâng niu miếng cau khô như nâng niu chính mẹ, bởi mẹ cũng gầy guộc, hao gầy như vậy. Tình mẫu tử thiêng liêng ấy được thể hiện qua hành động nâng niu, trân trọng, đồng thời cũng ẩn chứa nỗi xót xa, tiếc nuối khi mẹ ngày càng già yếu.
Từ nội dung bài thơ, chúng ta có thể rút ra nhiều bài học ý nghĩa. Trước hết, bài thơ nhắc nhở mỗi người hãy biết trân trọng, yêu thương cha mẹ. Hãy dành thời gian bên gia đình, quan tâm, chăm sóc cha mẹ nhiều hơn. Bên cạnh đó, bài thơ cũng khơi gợi trong chúng ta lòng biết ơn sâu sắc đối với công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Chúng ta cần phải cố gắng học tập, rèn luyện bản thân để trở thành người có ích cho xã hội, góp phần đền đáp công ơn to lớn của cha mẹ.