Bài thơ "Chiều" của Hồ Dzếnh mang đến cho độc giả một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp và đầy màu sắc. Tác giả đã khéo léo sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng vẫn giữ được nét tinh tế và sâu lắng. Cấu tứ của bài thơ xoay quanh chủ đề chính là vẻ đẹp của thiên nhiên và cuộc sống thường nhật.
Mở đầu bài thơ, ta bắt gặp hình ảnh thiên nhiên buổi chiều với những chi tiết đặc trưng như nắng nhạt, mây cằn, cây khô, chim mỏi bay về rừng, hoa lạnh, sương rơi... Tất cả tạo nên một khung cảnh buồn bã, cô đơn nhưng cũng rất đẹp và trữ tình. Từ đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, đồng thời khẳng định rằng dù có khó khăn, vất vả thì cuộc sống vẫn luôn tràn đầy hy vọng và niềm tin vào tương lai tốt đẹp hơn.
Tiếp theo, tác giả tập trung vào việc miêu tả tâm trạng của nhân vật trữ tình. Đó là một người đàn ông đang đứng trước cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ, nhưng lại mang trong lòng nhiều suy tư, trăn trở. Anh ta cảm nhận được sự tĩnh lặng, thanh bình của thiên nhiên, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác cô đơn, lạc lõng. Điều này thể hiện rõ ràng qua những câu thơ như: "Nắng nhạt vàng trên lá cỏ/ Mây trắng bồng bềnh trên đỉnh núi/ Chim mỏi cánh bay về tổ ấm/ Hoa lạnh lẽo nở giữa mùa đông".
Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng lời khẳng định về tình yêu thương và sự gắn bó giữa con người với nhau. Dù có xa cách, nhưng họ vẫn luôn nhớ về nhau và mong chờ ngày gặp lại. Đây là thông điệp ý nghĩa mà tác giả muốn truyền tải đến độc giả, rằng tình yêu thương sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
Nhìn chung, bài thơ "Chiều" của Hồ Dzếnh là một tác phẩm hay, mang đậm chất trữ tình, lãng mạn. Qua đó, tác giả đã khắc họa thành công vẻ đẹp của thiên nhiên và tâm hồn con người, đồng thời gửi gắm những thông điệp sâu sắc về cuộc sống và tình yêu thương. [/INST] Trong nền văn học Việt Nam, Hồ Dzếnh là một nhà thơ có phong cách sáng tác nhẹ nhàng, bình dị và mang đậm dấu ấn cá nhân. Bài thơ "Chiều" của Hồ Dzếnh là một ví dụ tiêu biểu cho phong cách sáng tác ấy. Bài thơ nói về vẻ đẹp của thiên nhiên và tình cảm gia đình, tạo nên một bức tranh hài hoà giữa con người và thiên nhiên.
Bức tranh thiên nhiên trong bài thơ "Chiều" được miêu tả qua những hình ảnh quen thuộc, gần gũi với đời sống nông thôn Việt Nam như: nắng nhạt, mây cằn, cây khô, chim mỏi bay về rừng, hoa lạnh, sương rơi,... Những hình ảnh này được sắp xếp theo trình tự thời gian, tạo nên một không gian buồn bã, cô đơn nhưng cũng rất đẹp và trữ tình.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong bài thơ là "nắng nhạt", một hình ảnh quen thuộc của buổi chiều quê hương. Nắng nhạt không chỉ là ánh nắng cuối ngày mà còn là ánh nắng của ký ức, của tuổi thơ. Nó gợi lên trong lòng người đọc cảm giác yên bình, thanh thản. Tiếp theo là hình ảnh "mây cằn", một hình ảnh đối lập với nắng nhạt. Mây cằn gợi lên cảm giác khô khan, u ám, phản ánh tâm trạng buồn bã, cô đơn của nhân vật trữ tình. Cây khô là hình ảnh tiếp theo được nhắc đến, nó càng tô đậm thêm vẻ đẹp u buồn của bức tranh thiên nhiên. Cuối cùng, hình ảnh "chim mỏi bay về rừng" và "hoa lạnh" khép lại bức tranh chiều, tạo nên một không gian tĩnh lặng, buồn bã nhưng cũng rất đẹp và trữ tình.
Ngoài ra, bài thơ còn sử dụng các biện pháp tu từ như so sánh, ẩn dụ để làm nổi bật vẻ đẹp của thiên nhiên và tâm trạng của nhân vật trữ tình. Ví dụ, câu thơ "Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần" sử dụng biện pháp so sánh "lạnh" với "sương xuống dần" để gợi lên cảm giác lạnh lẽo, cô đơn của hoa trong chiều tà. Câu thơ "Trời về khuya chậm chậm sao trời" sử dụng biện pháp ẩn dụ "sao trời" để chỉ thời gian trôi nhanh, tạo nên cảm giác tiếc nuối, lưu luyến.
Với ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi hình, gợi cảm, bài thơ "Chiều" đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, trữ tình, đồng thời thể hiện tâm trạng buồn bã, cô đơn của nhân vật trữ tình. Bức tranh thiên nhiên ấy không chỉ là khung cảnh của một buổi chiều quê hương mà còn là khung cảnh của một tâm hồn nhạy cảm, giàu lòng trắc ẩn.