Con rắn vuông
Ngày xưa có một anh tính hay khoe của. Đi chợ về, được mấy quả dưa, mấy nắm bánh đúc, anh liền bày ra sân, gọi hàng xóm đến khoe.
Một hôm, vợ chồng anh ta bắt được một con rắn, anh vội kêu lên:
- Này, bà con ơi! Tôi bắt được một con rắn to đùng đây này!
Anh lấy làm hãnh diện với mọi người vì nhà mình có một con rắn. Nói xong, anh thả nó xuống sân. Con rắn trườn qua chỗ khác. Anh lại nói:
- Này, bà con ơi! Tôi bắt được một con rắn to đùng đây này!
Vợ giục:
- Mang rắn vào, đừng cho nó cắn bây giờ.
Nhưng anh ta vẫn đứng kêu:
- Này, bà con ơi! Tôi bắt được một con rắn to đùng đây này!
Rắn nghe tiếng kêu, nghĩ bụng: "Nhà này đương nghèo bỗng dưng có được con rắn mang về thì chắc phải do mình gây nên. Thôi, ta đến giúp họ". Rắn liền trườn vào nhà, bảo anh kia:
- Nhà anh có rắn, sao anh còn kêu?
Anh kia tưởng rắn khen mình, vội khoe:
- Này, bác có biết đâu là con rắn quý hiếm không? Nó to bằng cổ tay, vằn đen vằn trắng, rất đẹp.
Rắn nghe thế, cười vang rồi biến mất.
Mở bài: Giới thiệu tác phẩm (tên truyện, tên tác giả) và nêu ý kiến khái quát về tác phẩm đó.
Thân bài: Nêu cảm xúc, suy nghĩ về nội dung hoặc nghệ thuật của truyện; phân tích cụ thể, rõ ràng lí do yêu thích hoặc không yêu thích truyện. Có thể tập trung đánh giá một số yếu tố như chủ đề, hình ảnh, nhân vật,... trong truyện.
Kết bài: Khẳng định lại ý kiến đã nêu ở mở bài; nêu bài học rút ra từ tác phẩm hoặc khẳng định giá trị của tác phẩm đối với bản thân.
Phản ánh:
Quá trình giải quyết vấn đề dựa trên việc sử dụng phương pháp tiếp cận thay thế giúp học sinh hiểu sâu hơn về cách thức phân tích một đoạn trích văn bản. Thay vì chỉ đơn thuần tóm tắt nội dung, học sinh được khuyến khích đưa ra những nhận xét cá nhân, liên hệ thực tế và áp dụng các kỹ năng đọc hiểu để tạo nên một bài viết hoàn chỉnh. Điều này giúp học sinh phát triển khả năng tư duy độc lập và sáng tạo, đồng thời nâng cao kỹ năng ngôn ngữ và diễn đạt.