Ngôn ngữ được xem là linh hồn của tác phẩm văn học. Nó có vai trò vô cùng quan trọng đối với việc thể hiện cảm xúc của nhân vật hay chính nhà văn đồng thời góp phần tạo nên giá trị nghệ thuật của toàn bộ tác phẩm. Trong đoạn trích trên, tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ so sánh độc đáo: "mùa thu đi qua như một người con gái kinh đáo, dịu dàng, rất nhanh, không ngoái lại." Hình ảnh so sánh ấy khiến chúng ta liên tưởng tới một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, nhẹ nhàng lướt qua trước mặt ta, vừa quyến rũ lại vừa bí ẩn, khiến ta ngẩn ngơ nhìn theo nhưng chẳng thể nào níu giữ. Mùa thu đi qua cũng tựa như vậy, nó mang theo bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ, bao nhiêu rung động đầu đời của tuổi trẻ. Những tính từ "kinh đáo", "dịu dàng", "nhanh", "không ngoái lại" càng tô đậm thêm nét riêng biệt của mùa thu. Đó là một mùa thu nhẹ nhàng, thanh tao nhưng cũng đầy tiếc nuối khi nó đi qua, chẳng bao giờ ngoảnh lại.
Bên cạnh đó, cách sử dụng các tính từ giàu sức gợi tả, gợi cảm đã giúp cho bức tranh mùa thu trở nên sống động hơn bao giờ hết. Ta như thấy được cả khung cảnh thiên nhiên với những gam màu rực rỡ: "lúa gặt rồi nhuốm màu trơ trụi/ bầu trời xanh biếc, cao vời vợi..." Tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh mùa thu tuyệt đẹp, gợi lên trong lòng người đọc biết bao cảm xúc.
Ngoài ra, việc sử dụng các cụm từ ngắn gọn, súc tích kết hợp với các câu dài hơn tạo ra nhịp điệu đều đặn, uyển chuyển cho đoạn văn. Đồng thời, âm hưởng du dương, trầm bổng của câu thơ cũng góp phần mang đến cho người đọc một trải nghiệm thẩm mỹ tinh tế.
Qua đoạn trích trên, ta có thể thấy được vẻ đẹp của ngôn từ không chỉ nằm ở việc sử dụng các biện pháp tu từ mà còn ở khả năng diễn đạt cảm xúc, suy tư của tác giả. Nó giúp cho người đọc hiểu rõ hơn tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật, đồng thời khơi gợi trí tưởng tượng và cảm nhận sâu sắc về thế giới xung quanh.